Truyện Này! Mau Buông Cô Ấy Ra - Chương 20. Editor: Trangsjk. Diệp Sơ sau khi thực hiện cú đá kia, cô cũng ngờ rằng ngay ngày hôm sau tin đồn vô cùng hay ho đã lan truyền khắp toàn trường như thuỷ triều nối đuôi nhau đập vào bờ.
Này! Buông Cô Ấy Ra - Ức Cẩm: Tác giả: Ức Cẩm Bộ sách: Thể loại: Ngôn tình Tình trạng: Hoàn Thành: Định dạng: eBook prc pdf epub azw3: Lượt xem: 3165: Từ khóa: eBook prc pdf epub azw3 full Ức Cẩm Ngôn tình Hiện đại Thanh mai trúc mã Văn học phương Đông
Vq1B. Edit trangsjkDiệp Sơ về nhà bà nội, ở quê có rất nhiều đồ ăn ngon, nháy mắt đã đến tết Âm LịchBà nội không nỡ xa rời cháu gái, muốn giữ cô thêm mấy ngày, Diệp Sơ nhớ đến chuyện đã đồng ý với Vệ Bắc, cô liền khuyên bà cùng cô về nhà ăn tết, khuyên mấy ngày cuối cùng bà cũng đồng Kiến Quốc rất vui mừng, mẹ của ông cái gì cũng tốt, nhưng lại không thích bị phụ thuộc, đã hơn tám mươi rồi mà vẫn cứ nhất định ở quê, mấy đứa con ba bốn lần khuyên bà vào thành phố an hưởng tuổi già mà bà nhất định không chịu. Không ngờ, lần này Diệp Sơ lại thuyết phục được, cách đối nhân xử thế của con gái ông sao có thể làm ông mất mặt chứ?Trước tết âm lịch mấy hôm, ông cố ý lái xe đến đón mẹ, trên xe mẹ ông bỗng nhiên hỏi “Kiến Quốc, Diệp Sơ nhà chúng ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”“Sang năm là tròn hai mươi mốt ạ.” Diệp Kiến Quốc trả lời.“Hai mươi mốt sao? Mẹ năm hai mươi hai tuổi đã sinh hai đứa nhỏ rồi…” Bà lẩm bẩm một hồi rồi bỗng nhiên hỏi Diệp Kiến Quốc “Vậy con bé đã có người yêu chưa?”Diệp Sơ ngồi ở phía sau như bị sét đánh“Mẹ, sao tự dưng lại hỏi đến việc này” Diệp Kiến Quốc hỏi“Cũng không có gì, ở cạnh nhà có cậu con trai nhà ông Vương, năm nay cũng hai mươi mốt, nếu Diệp Sơ chưa có người yêu, mẹ muốn giới thiệu một chút…”Lúc đó Diệp Sơ đang gửi tin nhắn cho Vệ Bắc thì tay liền run một cái, tí nữa thì rơi điện thoại .“Bà nội nói, sẽ giới thiệu bạn trai cho em” Cô gửi một tin nhắn cho Vệ BắcMột lát sau, Vệ Bắc trả lời, chỉ có hai chữ ”Em dám?”Tên nhóc này, đắc ý đến nỗi không biết lo lắng gì nữa sao? Vì thế cô liền gửi lại “Có gì mà không dám?”Vệ Bắc không cam lòng chịu yếu thế. Vì vậy trên đường về nhà, hai người nói đến vấn đề bà định giới thiệu đối tượng, gửi đi gửi lại N tin nhắn, cứ thế, một giờ đi xe cũng trôi qua“Còn mải gửi tin nhắn nữa à? Còn không mau xuống xe xách hành lí đi” Diệp KiếnQuốc ở bên cạnh giục con gáiDiệp Sơ bừng tỉnh, bỏ điện thoại vào túi, xuống xe xách hành líNhìn bóng lưng con gái vội vội vàng vàng, trong lòng Diệp Kiến Quốc thở dài,hai đứa trẻ này cũng thật lộ liễu quá? Nếu để cho mẹ cô biết được, chắc chắn sẽ phát sinh chuyện kinh thiên động địa, nghĩ đến đã thấy đau ra phải tìm cơ hội để nhắc nhở con gái một chút, trong lòng ông lặng lẽ nghĩ nội ở nhà cô đến hôm thứ ba thì giao thừa đã đến, trừ đêm giao thừa, và ngày mùng một, thì nhà cô đón tiếp khách nườm với nhà Diệp Sơ, Nhà Vệ Bắc còn náo nhiệt hơnVệ Đông Hải được giải oan, cấp trên cảm thấy có lỗi với ông, không chỉ phục lại chức vị mà còn giao cho ông những công việc quan trọng. Tháng trước còn cử ông lên đi họp trên tỉnh, nhất định bồi dưỡng ông thành người nối nghiệp thị trước thì ai ai cũng e sợ tránh cho xa, hôm nay ngửi thấy mùi vị quyền lực, lại ra vào không ngớt mang quà cáp người ngựa đến nhà ông nịnh,Có sự việc lần trước làm bài học, Vệ Đông Hải đều hiểu rõ đám người này, cho nên mấy ngày liền đều đóng cửa không tiếp khách, không ngờ mấy kẻ đó vẫn mặt dày bám như là trước đây, thì nói không chừng Vệ Bắc đã đánh cho bọn họ một trận, nhưng hiện tại anh đã không còn là cậu thiếu niên kích động ngày xưa, đã hiểu rõ rằng rất nhiều việc không thể dùng nắm đấm để giải quyết, chỉ là anh thực sự không nhìn nổi mấy bản mặt đáng ghét này. Vì vậy anh đều kiếm cớ ra ngoài, nhắm mắt làm tránh nạn, tất nhiên là phải kéo theo Diệp Sơ đáng thương, mỗi ngày đều phải kiếm cớ đi tránh nạn cùng anh, vài lần sau, Lưu Mỹ Lệ phải oán trách “Lâm Mậu Mậu cũng thật rảnh rỗi, sao mỗi ngày đều rủ con ra ngoài như vậy hả?”“Cô ấy rất thích đi chơi mà!” Diệp Sơ giải thích rồi ra khỏi nhàHai người sau khi ra ngoài, Vệ Bắc và Diệp Sơ cùng nhau đi xem phim “Trường Giang Số Bảy”*. Năm đó tên tuổi của Châu Tinh Trì rất nổi tiếng với thể loại phim hài. Chỉ là năm tháng trôi qua, ai cũng phải thay đổi, diễn viên nổi danh đóng phim hài ngày đó nay cũng đã thay đổi phong cách nhận một vai diễn trong phim tình cảm.* Siêu khuyển thần thông hay Trường Giang số bảy, Trường Giang thất hiệu là một bộ phim Hồng Kông ra mắt năm 2008. Phim thuộc thể loại khoa học viễn tưởng hài hước, do Chu Tinh Trì làm đạo diễn, viết kịch bản kiêm nhà sản xuất..Cuối phim, cảnh Châu Tinh Trì chết khiến không ít người rơi nước mắtDiệp Sơ dĩ nhiên cũng không nhịn được mà hốc mắt cũng hơi ướt ướt, không phải vì nội dung bộ phim, mà bởi vì ngày trước diễn viên này toàn đóng phim hài, giờ lại diễn một bộ phim bi, trong lòng cô có cảm giác không nói nên ngày nào đó, cô cũng sẽ lớn lên, ra trường, đi làm, kết hôn rồi sinh con. Rồi có một ngày, cô không còn trẻ nữa, liệu người ngồi cạnh cô xem phim lúc đó có phải là anh không?“Em đang nghĩ gì thế?” Vệ Bắc nhìn rất sự thất thần của cô, rồi hỏi“Em đang nghĩ đến chuyện sau này”“Chuyện gì sau này?”“Ví dụ như tốt nghiệp ra trường, đi làm, kết hôn và v..v…”Vệ Bắc ngẩn ra rồi cười lớn “Vợ à, em đang ám chỉ muốn anh cưới em sao?”Diệp Sơ thật bội phục khả năng nắm bắt trọng điểm câu chuyện của anh, nhưng mà nếu chủ đề câu chuyện đã bắt đầu, không bằng cứ thuận theo tự nhiên. Vì vậy Diệp Sơ nói “Vậy anh chịu cưới sao?”“Nói lời vô nghĩa! Em không gả cho anh thì còn gả cho ai hả?”Anh vừa nói xong, hai người đều sững sờ, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, đây không phải lời nói vui đùa, lời hứa hẹn đã nói ra khỏi miệng, đó chính là chuyện cả đờiSông cạn đá mòn,quyết không thay đổi.“Diệp Sơ” Vệ Bắc ôm Diệp Sơ vào lòng, giọng nói bỗng nhiên trở nên dịu dàng “Em biết, anh không phải đang nói đùa, anh thật sự chỉ muốn ở bên em”“Em cũng vậy.” Diệp Sơ cúi đầu dụi vào trong ngực anh, khẽ nói “Thế nhưng nếu có một ngày, chúng ta bỗng chán ghét đối phương thì phải làm sao?” Phụ nữ trời sinh thích đặt giả thuyết cho tương lai“Sao có thể như thế?” Vệ Bắc kích động“Chuyện tương lai, ai có thể nói trước chứ?”“Thì nếu thật sự có một ngày như vậy.” Vệ Bắc bỗng trở nên nghiêm túc, đưa tay chạm lên mặt cô, kiên định nói “Anh cũng nhất định sẽ không buông tay em”Diệp Sơ sững sờ rồi cười rộ lên.“Em cũng sẽ không buông tay” Cô nói xong, đưa tay ôm lấy tay anhHai bàn tay giao nhau, đây chính là hẹn ước của bọn họ, ai cũng sẽ không buông tay trước, Diệp Sơ nghĩ như thế là quá đủ rồiTrường cảnh sát khai giảng rất sớm, Diệp Sơ còn được nghỉ một tuần nữa mà Vệ Bắc đã phải quay về trường học. Ngày anh đi, lại đúng hôm trời mưa, vì người nhà lái xe đưa anh đi nên Diệp Sơ không thể đi tiễn, cô không thể làm gì ngoài ngồi bên cửa sổ, nhìn xe cha anh chầm chậm rời mưa cô đơn khẽ bay bay vào cửa sổ, càng làm tăng thêm nỗi buồn chia nhau, xa nhau, rồi gặp nhau, rồi lại xa nhau. Tình yêu của hai người như một vòng tròn luẩn quẩn, có đôi khi chan chứa những nhung nhớ, có đôi khi lại tràn đầy những ưu thương,thời gian càng lâu cô càng cảm thấy không đành lòng, chỉ mong có một ngày gặp nhau, sẽ không phải xa nhau nữa.“Con gái, ăn cơm!” Lưu Mỹ Lệ ở bên ngoài gọi cô ăn cơm.“Con đến đây!” Diệp Sơ nén lại tâm tư, ra khỏi phòngBừa cơm hôm nay là bữa tối cuối cùng bà nội ở lại, vì ngày mai bà sẽ trở về quê, bà nói trong thành phố rất không tốt, quá nhiều xe cộ, đường phố lại đông đúc, không yên bình bằng quê nhà của một ngày, đối mặt với hai lần chia ly, trong lòng Diệp Sơ thấy rất hụt hẫng.“Diệp Sơ, còn một tuần nữa cháu mới khai giảng, hay là về quê với bà mấy ngày?” Bà nội rất yêu mến cô cháu gái, không chỉ có một lần hôm nay tỏ ý muốn cô cùng trở Kiến Quốc ở bên cạnh cười nói “Mẹ, mẹ không từ bỏ ý định giới thiệu đối tượng cho Diệp Sơ sao?”Bà nội lắc đầu “Còn cho ta đã lớn tuổi mà không biết hả? Diệp Sơ đã có bạn trai rồi, ta cũng không cố chấp làm gì?”Trong ngực Diệp Sơ bỗng đập mạnh, đôi đũa cầm trong tay thiếu chút nữa thì rơi“Mẹ, mẹ nói gì ạ?” Lưu Mỹ Lệ cảnh Kiến Quốc cảm thấy không ổn, lập tức chen ngang “Không có gì, không có gì, chắc mẹ nghĩ tiểu Nam là bạn trai của Diệp Sơ hả? Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, đó không phải là bạn trai của Diệp Sơ đâu”“Không phải là người đến nhà chúng ta chơi!” Bà nóng nảy “Ngày đó ta thấy Diệp Sơ tay trong tay với cậu bạn kia ở dưới tán cây dưới nhà, tên nhóc đó cũng rất đẹp trai”Diệp Sơ ngay lập tức khẩn trương, mấy ngày hôm trước, cô thực sự có gặp Vệ Bắc ở dưới nhà, nhưng hôm đó là ban ngày, cô sợ bị người khác nhìn thấy, hai người chỉ gặp nhau rồi rời đi, không ngờ hôm đó bà nội lại nhìn nào mấy hôm nay bà nội không nhắc đến chuyện giới thiệu đối tượng cho cô nào buổi sáng hôm nay bà nội đã nói linh tinh rằng muốn có cháu bếDiệp Sơ nhịn không được liếc nhìn mẹ cô, sắc mặt Lưu Mỹ Lệ lúc này đã đen xì,cố nhẫn nhịn hỏi “Có chuyện đó sao?”Mặc dù vì Vệ Bắc, cô đã nói dối mẹ không ít lần, nhưng chuyện này, cô lại không thể lắc đầu phủ nhận. Trong lòng có một âm thanh nói với cô, chuyện gì đến cũng phải đến, không bằng nhân cơ hội này thừa nhận ăn vừa nói vừa cười rôm rả giờ bỗng nhiên trở nên yên lòng Diệp Sơ rối loạn, không rõ mẹ sẽ phản ứng thế nàoVừa lúc đó, có một đôi đũa rơi trên bàn gây ra một tiếng “cạch”“Sao thế?” Bà nội càng hoảng sợ hỏi con dâu“Không có gì, con bị trượt tay chút, mẹ đừng để ý” Lưu Mỹ Lệ cười cười xin lỗi bà, nhưng vẻ mặt tươi cười qua di, lại hung dữ trừng mắt với Diệp SơÁnh mắt kia như muốn nói, sẽ tính sổ với cô sau!
Edit Thu Phùng Beta Hoa Tuyết Người gọi điện thoại là bạn học của Sở Điềm, tên Trịnh Cách Cách, hồi đại học ở cùng phòng ký túc xá với cô, quan hệ cũng không tệ lắm. Về sau Sở Điềm đổi số điện thoại, cắt đứt liên hệ với mọi người, nên đã lâu rồi hai người không gặp mặt. Trịnh Cách Cách bảo mai họp lớp, rủ cô đi tham gia. Thực ra từ sau khi tốt nghiệp đến nay, hệ bọn cô cũng từng họp mặt, có điều khi đó mọi người không ai liên hệ được với Sở Điềm, chỉ biết cô đang làm trong giới lồng tiếng ở đế đô, rất có tiếng tăm. Trong đám bạn học cũ, giờ chỉ còn năm sáu người vẫn bám trụ trong cái giới này, còn lại cơ bản đều đổi nghề rồi. Bây giờ liên hệ được là bởi vì mấy hôm trước Sở Điềm đăng số điện thoại làm việc của cô lên weibo Bạn học hồi đó đều hiểu nhau rất rõ, biết chuyện hồi xưa của cô và Hoắc Phong nên cũng không ai trách cô, chỉ là bây giờ nói gì thì nói cũng phải khiến cho cô đi. Mấy ngày nay drama của Hoắc Phong và Sở Điềm khá ầm ĩ, người ngoài không biết chuyện này quan trọng như thế nào, đám bạn học cũ lấy làm ngạc nhiên, đôi này trước đây yêu nhau oanh oanh liệt liệt, lúc chia tay lại đột ngột dứt khoát, ai có thể ngờ sau vài năm tên tuổi của đôi này cùng xuất hiện trên hot search, tinh thần hóng hớt đã không kiềm chế nổi. Chỉ là muốn nghe Sở Điềm kể chuyện, Sở Điềm chiều theo mong muốn của bọn họ. Lần này có thể coi là buổi họp lớp cỡ nhỏ, có mười mấy người đến, cơ bản đều là cán bộ lớp và một số thành viên tích cực. Sở Điềm vừa đến lập tức trở thành tiêu điểm chú ý. Chuyện có thể biến cô trở thành tiêu điểm không nhiều lắm, hoa hậu giảng đường, nữ diễn viên lồng tiếng, drama với Hoắc Phong, Hoắc Phong trở thành minh tinh, chuyện nào cũng trở thành đề tài khiến cho bọn họ thắc mắc, có thể hỏi han vài tiếng đồng hồ. Trịnh Cách Cách giúp cô từ chối lần lượt “Mấy cậu trật tự một chút đi, tôi vất vả lắm mới kéo được nữ thần tới đây, các cậu đừng có dọa người ta chạy mất.” Lúc này mọi người mới yên tĩnh lại, bầu không khí dần dần đi vào quỹ đạo, vừa ăn vừa nói chuyện. Đối với các bạn học, Sở Điềm không muốn giấu diếm, cho nên khi cả bàn biết hai người chẳng những gương vỡ lại lành mà còn đăng ký kết hôn rồi, tất cả đều không bình tĩnh được nữa, lại vỡ trận. “Hai người có thể đóng phim truyền hình rồi đấy.” “Bây giờ Hoắc Phong lại càng ngày càng nổi tiếng.” “Bao giờ bày tiệc cưới?” “Bao giờ thì công khai thế?” Về sau có người bảo “Sở Điềm, video ngắn kia của cậu quả thực không tệ, bây giờ rất nổi tiếng trên mạng đấy.” Chủ đề được chuyển thành công sang video ngắn, Sở Điềm cười ngại ngùng “Tôi cũng rất bất ngờ, trước đây cổ họng bị thương, đã lâu không lồng tiếng, hôm đó nhất thời ngứa nghề, tùy tiện làm một đoạn, hiệu quả lại rất tốt.” “Cổ họng bị thương à? Chuyện gì thế?” Người vừa lên tiếng là Hình Ức Thâm, lớp trưởng của bọn Sở Điềm, bây giờ đang làm hậu trường đài truyền hình thành phố Nhạc. Sở Điềm “Bây giờ thì không sao rồi, chỉ là không thể sử dụng cổ họng trong thời gian dài.” “Vậy chẳng phải là sau này không thể lồng tiếng cho phim điện ảnh và truyền hình rồi sao?” Trịnh Cách Cách rất ngạc nhiên. “Ừ, khả năng thế.” Mọi người không ngờ còn có chuyện như vậy, nhất thời trong phòng yên tĩnh lại, cảm thấy cô không thể làm công việc này quả thực đáng tiếc. Sở Điềm vội gõ bàn “Sao vậy, đừng như vậy chứ, tôi đã không để ý nữa rồi, xem xem, không phải bây giờ tôi đang rất tốt sao.” Trịnh Cách Cách vội khuấy động không khí “Đúng, chuyện đã qua rồi, Tiểu Điềm bây giờ đang hạnh phúc, mau uống rượu, uống rượu nào.” Mọi người lại hàn huyên một lúc, không hiểu sao lại quay về chủ đề cũ, có người đề nghị “Này, Sở Điềm, tôi đột nhiên cảm thấy cậu làm video ngắn hot như vậy, hay biến nó trở thành hướng đi mới luôn đi.” Sở Điềm nhìn Trịnh Cách Cách một cái “Huớng đi gì?” Người đó bắt đầu phân tích tỉ mỉ “Tôi chỉ nghĩ như vầy, chưa phân tích sâu, các cậu cứ nghe trước đi đã, không phải là cổ họng cậu không thể lồng tiếng cho phim điện ảnh và phim truyền hình à, video ngắn này một cái chỉ dài vài phút, tuyệt đối không có vấn đề với cậu. Này, bây giờ trên mạng có rất nhiều người dựa vào tiết mục ngắn mà nổi tiếng đấy nhé, bây giờ quảng cáo của họ cũng hơn một triệu view luôn.” “Cậu có danh tiếng, có thực lực, tìm thêm mấy người làm biên tập chỉnh sửa, mọi người cùng nhau làm cho studio của cậu, chuyên sản xuất các video ngắn như thế. Tôi nói cho các cậu nghe, nếu nổi tiếng, cài quảng cáo vào video dài 3 phút, lợi nhuận còn nhiều hơn 300 giờ chiếu phim điện ảnh và truyền hình.” Trịnh Cách Cách càng nghe càng càng có hứng thú, cảm thấy chuyện này rất đáng tin “Thật hay đùa thế? Nếu thật thì cho tôi bon chen với, bà đây muốn nghỉ việc từ lâu lắm rồi.” Sở Điềm thầm cân nhắc tính khả thi của chuyện này. Trên bàn cơm không thể nói chuyện cụ thể, mọi người cứ mất tập trung. Vài ngày sau mọi người lại bàn bạc một phen, lần này tính cả Sở Điềm thì có 4 người, Trịnh Cách Cách, lớp trưởng Hình Ức Thâm, thêm cả người hôm đó đề nghị chuyện này, Trần Lữ. Họ đi tìm một quán cà phê có thể bàn chuyện, tập trung nghiên cứu cho tới trưa, sau khi biện luận các kiểu, mọi người đều nhất trí việc này có thể thực hiện được. Đang lúc đó thì Hoắc Phong nhắn tin cho Sở Điềm trưa rồi, em ăn cơm chưa? Sở Điềm em đang ngồi cùng với bạn học, lát nữa ăn. Hoắc Phong Bạn học nào? Sở Điềm tiện tay chụp ảnh một cái rồi gửi sang cho anh, trong ảnh Trịnh Cách Cách đang ở bên tay trái cô, bên tay phải là Trần Lữ, đối diện là lớp trưởng Trần Ức Thâm, cậu ta đang bưng cốc cà phê, thấy Sở Điềm đang chụp ảnh, vô thức nhìn thẳng vào camera. Hoắc Phong vừa ăn cơm xong, lên sân thượng óng gió, trông thấy ảnh chụp đã không thể bình tĩnh được. Người đó không phải là Hình Ức Thâm sao? Đối với Hoắc Phong mà nói, cái tên này quả là ác mộng, hồi học đại học, Hoắc Phong có vô số tình địch, nhưng trước giờ anh đều không coi ai ra gì, chỉ có Hình Ức Thâm là ngoại lệ. Lúc mới học năm nhất, ngày nào Hoắc Phong cũng kéo bè kéo cánh trốn học đi đánh nhau, giống như học sinh cá biệt thời cấp ba, đối với kiểu người đẹp lạnh lùng như Sở Điềm thì không có hứng thú, còn tìm cơ hội trêu chọc người ta. Hồi đó Hoắc Phong còn đánh cược với anh em, nói ông đây tướng mạo như này, gia đình như kia, cưa Sở Điềm chỉ trong phút mốt, kết quả là lúc anh tưởng như đã nắm chắc thắng lợi trong tay thì Sở Điềm lại thả cho anh con chim bồ câu*, không đến cuộc hẹn. *Chim bồ câu 放鸽子 vốn là biểu tượng của hòa bình, hiện nay còn có nghĩa bóng là không thật lòng muốn hẹn hò. Ngày kế tiếp, anh chợt nghe nói Sở Điềm hẹn hò với lớp trưởng của cô là Hình Ức Thâm, tin này như chọc vào tổ ong vò vẽ. Hoắc Phong vừa cảm thấy mất mặt lại vừa cảm thấy tức giận, gọi Sở Điềm ra nói chuyện, hai người lại ầm ĩ một trận. Cũng từ khi đó, drama của Sở Điềm và Hình Ức Thâm nổi lên, rất nhiều người nói bọn họ bắt đầu yêu đương rồi, Hoắc Phong càng ngày càng cảm thấy không thoải mái, có chuyện hay không có chuyện đều tìm Hình Ức Thâm gây phiền toái. Cho dù về sau hai người ở cùng nhau, chuyện trước kia cũng đã làm sáng tỏ, hai người họ là trong sạch, vốn dĩ chẳng có chuyện gì cả, nhưng Hoắc Phong nhìn thấy Hình Ức Thâm là thấy phiền. Mấy năm nay, anh đã quên mất cảm giác ấy, không ngờ khi trông thấy người này lần nữa, vẫn thấy phiền như thế. Hoắc Phong gọi điện thoại cho cô “Em cố tình phải không? Nhớ anh thì cứ nói thẳng ra, lôi Hình Ức Thâm ra kích thích anh làm gì? Anh muốn xin nghỉ.” Sở Điềm khoát khoát tay với chúng bạn để họ nói chuyện trước, cô cầm điện thoại tới cửa sổ sát đất ở bên cạnh, thấp giọng cười “Lên cơn à?” “Đừng giả vờ hồ đồ!” Sở Điềm không nhịn cười nổi “Được rồi, chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, em bảo, bọn em đang bàn chuyện đại sự, chờ quyết định xong em sẽ nói cụ thể hơn với anh.” Có thể bàn chuyện đại sự gì với anh ta chứ? Thật đáng giận. “Với tư cách là chồng hợp pháp của em, anh nghiêm túc cảnh cáo em, không cho em được mắt đi mày lại với người khác, không cho…” “Chồng ơi, em nhớ anh.” Giọng nói mềm mại vang lên. Cơn tức của Hoắc Phong mất tăm mất tích, cảm thấy chỗ mềm mại nhất trong tim bị Sở Điềm đạp cho cái. “…Vậy, anh xin nghỉ nhé.” Anh đầu hàng. Sở Điềm vội lắc đầu, giống như anh có thể nhìn thấy “Đừng, đừng để ảnh hưởng đến công việc, mấy ngày nữa ca khúc của anh được phát hành rồi, chờ bên này hết bận em sẽ đi tìm anh.” Cúp điện thoại xong, bốn người lại nghiên cứu thêm một lúc, về cơ bản chuyện này đã chốt xong, Trần Lữ chịu trách nhiệm sưu tầm đề tài và cải biên kịch bản, Trịnh Cách Cách thì cắt nối chỉnh sửa, Sở Điềm thì phối âm, Hình Ức Thâm thì quảng bá phát triển. Ba người đều có công việc nên chỉ có thể tranh thủ buổi tối và cuối tuần vận hành công việc, đều thỏa thuận chung là nếu như một thời gian ngắn nữa chuyện này có hy vọng thì bọn họ đều xin nghỉ việc. “Sudio Sở Điềm” phiên bản đơn giản. Vài ngày sau, Hoắc Phong thuận lợi phát hành album mới, vào buổi trình diễn thời trang hôm đó, Arctic cho nhiều người tuyến một tuyến hai dưới trướng hỗ trợ anh, rõ ràng là muốn nói cho người khác biết đây là nhân vật mới chúng tôi đang nâng đỡ. Người trong giới rất tinh mắt, buổi tối lúc làm tiệc chúc mừng ai cũng sấn đến chỗ Hoắc Phong, thấy người sang bắt quàng làm họ, nghĩ là chỉ cần có chút liên quan đến anh thì hôm sau có thể xuất hiện trên hot search. Chu Thế Anh cũng tới, Điền Huy đi theo đứng ở một bên, cả hai đều cầm một ly rượu đỏ nói chuyện phiếm, nhìn Hoắc Phong ở cách đó không xa bị truyền thông vây quanh, Chu Thế Anh hài lòng nhìn Điền Huy “Ông lại thắng rồi, lúc trước ông nói cậu ta là ngựa ô, quả nhiên không tệ.” Điền Huy và ông cụng ly, đôi mắt nhỏ không giấu được sự đắc ý “Đương nhiên rồi.” Tiệc rượu kéo dong dài chán ngắt, Hoắc Phong không thích mấy trường hợp này, nhưng hôm nay anh là nhân vật chính, không thể rời đi sớm, vất vả lắm mới nhịn được đến hơn chín giờ đêm, người nên giải tán đã giải tán, truyền thông cũng bị sắp xếp rời đi, Hoắc Phong mới ngồi xe bảo mẫu về khách sạn. Mười giờ đêm vẫn còn bị tắc đường. Hoắc Phong nhàm chán chống tay chỗ cửa sổ xe ô tô, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn nhà cao tầng mọc lên như rừng, vô số ánh đèn lập lòe lấp lánh. Chiếc xe nhích từng tí một, lúc đi ngang qua một con phố buôn bán, bên ngoài có mấy cái tủ gắp thú bông, trong tủ có con vịt vàng đáng yêu, chợt nhớ trước đây anh và Sở Điềm rảnh rỗi lại đi chơi gắp thú bông, mười tệ được mười lần, lần nào Hoắc Phong cũng gắp được ít nhất ba con, nếu ngày nào anh cũng ra đó chắc ông chủ khóc thét. Trong lòng vừa nghĩ thế, Hoắc Phong bèn vỗ vỗ chỗ dựa ghế lái, “Dừng một chút, tôi muốn xuống xe.” Lái xe nhìn anh qua gương chiếu hậu “Muốn mua gì à? Tôi bảo bọn họ cử người mang về cho anh.” “Không cần, tôi chỉ muốn đi dạo một chút, uống nhiều quá, muốn hít thở không khí, tôi đi một lúc là về, dù sao thì cũng ở ngay phía trước.” Lái xe đành phải dừng xe bên đường cho anh xuống xe “Cẩn thận đó.” Hoắc Phong vỗ vỗ vai anh ta, xuống xe. Mùa này độ ấm vừa phải, Hoắc Phong vẫn mặc bộ đồng phục bóng chày, kính đen to che nửa khuôn mặt, hai tay đút túi, nhanh nhẹn băng sang đường, lấy điện thoại ra quét mã thanh toán 10 tệ. Đã nhiều năm không gắp thú bông, không quen tay, làm mấy lần không tìm được cảm giác, cũng có thể là thú bông ở vị trí không quá phù hợp, ần điều chỉnh mấy lần, mười tệ cũng không gắp được con nào. Hoắc Phong phấn khích, lại quét mã thanh toán mười tệ, lần này tìm lại được cảm giác, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đụng vào trục quay điều khiển tỉ mỉ, buông tay, gắp được con vịt vàng. Xoay người thò tay lấy con vịt, dùng tay nhéo nhéo, cảm giác rất tốt, chất lượng không tệ, Hoắc Phong khẽ nhếch môi, nghĩ đến mai sẽ gửi chuyển phát cho Sở Điềm. Chỗ này cách khách sạn không xa, Hoắc Phong coi như tản bộ, một tay nhét túi, tay còn lại thì dùng ngón tay ngoắc vào cái dây trên đầu con vịt lắc tới lắc lui. Mùa này gió rất nhẹ, cũng rất ấm, thêm không khí ẩm ướt của Thượng Hải, đập vào mặt rất thoải mái. Bỗng nhiên có người vỗ vai Hoắc Phong. Anh quay đầu lại, đứng phía sau là một cô gái xinh đẹp, mặc bộ đồ thể thao màu tím nhạt, mũ lưỡi trai màu trắng kéo thấp, còn khoác thêm cái áo khoác thể thao có mũ trùm, cả khuôn mặt ẩn trong bóng mờ của vành nón. Làn da trắng nõn, ánh mắt quyến rũ, là Hàn Tiêu Tiêu. Hàn Tiêu Tiêu quay phim ở Thượng Hải, đêm nay cô ta cũng tham gia, khi đó mặc chiếc váy hở lưng màu bạc viền vàng, trang điểm tinh xảo kết hợp với khuôn mặt tươi cười, trong số ngôi sao nữ ở đó cô ta là chói mắt nhất, một đống máy ảnh chĩa vào “tách tách”. Lúc nãy thay đồ xong lén ra ngoài đi bộ, không ngờ ở gần khách sạn lại gặp Hoắc Phong. Thực ra làm minh tinh không dễ dàng gì, bề ngoài thì vẻ vang, nhưng lại không có tự do riêng, về lâu về dài thì khó chịu khong ai hiểu thấu. Hoắc Phong ngừng lắc lư con vịt vàng nữa, nhìn cô một cái “Vẫn chưa về khách sạn?” Hàn Tiêu Tiêu cười gật đầu, rồi lại lắc đầu “Về rồi, thay quần áo xong lại đi ra ngoài tản bộ một chút, còn anh thì sao?” “Bây giờ về.” “Ừ, đi cùng đi, cùng một chỗ mà.” Hai người cùng nhau đi về phía khách sạn, không ai chú ý tới sự khác thường ở sau lưng, tiếng chụp máy ảnh liên tục tách tách’. THÔNG BÁO THÔNG BÁO 📢📢📢 Chào cả nhà HTST, vậy là còn 10 chương nữa bộ truyện “Buông cô ấy ra để tôi đến” sẽ hoàn thành, cảm ơn các bạn đã theo dõi chúng mình từ những chương đầu đến giờ 💕💕💕 Vì chỉ còn 10 chương nữa thôi, nên nhà HTST quyết định set pass kín 10 chương cuối cùng, bắt đầu từ chương 35 nhé, mọi cmt ủng hộ và nêu cảm nghĩ truyện của các bạn mình đều nhớ hết đấy, vậy thì hãy nhanh chóng cmt thật nhiều để được vào group nha, nhớ là phải like tất cả các chương, cmt ít nhất 5 cmt chất lượng có tâm, sau đó dùng fb thật tham gia group Link group Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! 😘
Editor ấy… khóc?Vệ Bắc không thể tin nổi vào hai mắt mình nữa, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn cậu bắt nạt Diệp Sơ không biết bao nhiêu lần. Dù cho trước đây cậu thả sâu róm vào trong hộp bút của cô, cùng lắm là cô là bị dọa đến nỗi không dám động đậy chứ cô chưa hề khóc bao mà, bây giờ những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt cô. Hốc mắt đỏ rần, đôi môi đang mím chặt cùng bộ dáng rưng rưng nước mắt kia cứ như là cô đang phải chịu đựng một nỗi đau đớn nặng nề. Không hiểu tại sao, trong tim Vệ Bắc đột nhiên dâng lên một cảm giác áy náy, cậu luôn cảm thấy vì mình đã làm sai điều gì mới khiến cho cô phải đau lòng như cảm giác này khiến cho cậu trở nên luống cuống, cậu chỉ biết đứng ngây ra nhìn từng giọt nước mắt của Diệp Sơ rơi xuống trước mặt mình. Trái tim của cậu như bị ai đó bóp nghẹt.“Này, cậu đừng khóc nữa!” Đừng chỉ nhìn vào tính cách mạnh mẽ bên ngoài của cậu, thực chất bên trong cậu cũng chỉ là một thanh niên đang trưởng thành. Cậu cũng không hề có kinh nghiệm xử lý những tình huống bất ngờ như thấy Vệ Bắc nói thế, Diệp Sơ chẳng những không nín mà cô còn khóc to hơn, nước mắt cứ thi nhau rơi này Vệ Bắc hoàn toàn bó tay,trong lòng cậu bứt rứt, đi qua đi lại mấy bước rồi cuối cùng cũng đứng yên chăm chú nhìn Diệp khóc đến thương tâm, bờ vai cũng khẽ run Bắc nghiến chặt răng, cậu tiến về phía trước rồi ôm cô vào lòng.“Ngoan, đừng khóc nữa…” Trời ạ! Từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, đây nhất định là câu nói dịu dàng nhất của cậu nhóc này rồi. Giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi mà khó có thể tin được là do cậu nói ra Sơ muốn thoát khỏi vòng ôm của cậu nhưng cậu lại siết chặt hơn, khiến cô không đẩy cậu ra được. Một lúc sau, cuối cùng cô cũng không giãy giụa nữa, mà tựa vào ngực cậu khóc nức cô gái bướng bỉnh ở trong lòng mình khóc đến xót xa như vậy, trong lòng Vệ Bắc dâng lên một cảm giác Trong ngực cậu bây giờ không chỉ là một cô bé đang khóc nữa mà dường như cậu đang ôm trong lòng nỗi buồn của cả thể xót xa cứ thế lan tràn trong lòng cậu, trái tim mỗi lúc một đau nhức. Cậu chỉ biết ôm cô thật biết trời đã mưa nhẹ từ lúc nào, lặng lẽ bao phủ cả thành phố. Những hạt mưa nhỏ dưới ánh đèn đường đã trở nên nặng hạt. Trong khoảng không gian im lặng, từng hạt rơi xuống người hai cô cậu đang ôm siết lấy nhau dưới bầu trời tối Sơ cảm thấy hơi lạnh nhưng trong vòng tay ấm áp này, cô cảm nhận được hơi ấm đang truyền sang cho mình. Cô không còn thấy lạnh nữa, thậm chí còn có chút tham luyến không muốn rời là cảm giác gì vậy nhỉ? Cô không thể nói cho rõ nhưng cuối cùng nhờ sự ấm áp này mà những giọt nước mắt cũng đã ngừng rơi. Chỉ là trong lòng cô còn rất đau khổ, nên bờ vai vẫn không ngừng run Bắc cảm thấy hình như cô đã không còn khóc nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng nhận ra rằng cậu đang ôm cô gái mà mình ngày đêm mong nhớ, thế là gương mặt của cậu hơi nóng đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, khe khẽ hỏi “Cậu có thấy khá hơn chút nào không?”Nếu Tần Dao nghe thấy cậu con trai nói chuyện với giọng điệu như này, chắc chắn bà sẽ nghĩ rằng cậu bị ma nhập.“Ừ….” Diệp Sơ buồn rầu trả lời một tiếng, cô cảm giác được cậu đang vuốt tóc mình cho nên cô hơi ngượng ngùng. Cô đưa tay đặt lên ngực cậu muốn đẩy cậu rồi Vệ Bắc không sao chịu nổi khi nhìn thấy cô khóc. Nhưng bây giờ khi cô đã nín thì lại muốn đẩy cậu ra luôn, cậu thì không nỡ xa rời chút nào. Thế là cậu lại mặt dày nói “Nếu cậu vẫn còn buồn thì khóc thêm một lúc nữa cũng được, tôi không cười cậu là được rồi…..”Trên trán Diệp Sơ xuất hiện hai vạch đen xì.“Tớ khóc xong rồi, tớ muốn về nhà.” Cô nói xong liền đưa đẩy cậu Bắc nổi nóng, thấy cô cứ muốn tránh khỏi mình, trong lòng cậu lại tức giận, thốt lên “Này, cậu làm sao thế hả? Khóc thêm một lúc nữa thì cũng có chết đâu!”Mau nhìn đi, cái này gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ Từ này lại chạm đến nỗi đau của Diệp Sơ, vừa nghe thấy, cô lại ngẩn người, sắc mặt lại trở nên khác Bắc chẳng qua là muốn ôm cô thêm chút nữa nên mới lỡ miệng nói ra. Cậu vừa thấy hình như Diệp Sơ muốn khóc thật, thì lại còn tỏ ra nóng nảy “Này, cậu đừng có khóc thật đấy nhé!”“Tóm lại là cậu có cho tôi khóc hay không hả?” Sắc mặt Diệp Sơ đen thấy cô có vẻ mặt như vậy, Vệ Bắc hơi giật mình. Cậu suy nghĩ một chút, rồi miễn cưỡng nói “Vậy… Hay là cậu đừng khóc, nhưng mà có thể để cho tớ ôm một lát nữa được không?”“Không được!” Diệp Sơ cố hết sức đẩy, cuối cùng cũng thoát khỏi cậu “Tớ muốn về nhà.” Cô nói xong, đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi xoay người bước Bắc quýnh lên, vội vàng đuổi theo kéo tay cô lại “Tớ đưa cậu về nhà.”“Không cần.” Diệp Sơ đẩy tay cậu ra.“Tớ chỉ lo lắng cho cậu thôi!” Cậu vừa nói vừa nắm tay cô.….Thế là hai người cứ lôi lôi kéo kéo đi về Mỹ Lệ không tin vào mắt mình nữa, thế nào mà lúc đi chỉ có một mình con gái, khi về lại thành hai người thế này? Hơn nữa ở phía sau là người mà bà không mong muốn con mình có quan hệ với cậu ta- chính là cậu nhóc nhà họ Vệ nhìn kĩ lại thì bà lại thấy cậu ta đang lặng lẽ nhìn con gái mình rất trìu mến….. Lưu Mỹ Lệ rùng mình, sắc mặt bà trở nên khác thường.“Tiểu Bắc, cảm ơn cháu đã đưa Diệp Sơ về nhà nhé, trời đã tối như vậy còn làm phiền cháu, thật ngại quá, cháu mau về đi, đừng để mẹ cháu lo lắng.” Bà khéo léo đuổi những lời này do Diệp Sơ nói ra, Vệ Bắc chắc chắn còn có thể mặt dày mà ở lại thêm một lát. Nhưng lời này lại từ miệng mẹ vợ tương lai mà ra nên cậu nhóc hoàn toàn bó tay.“Vâng thưa cô, cháu về đây, vậy cô chăm sóc cho Diệp Siêu…. Diệp Sơ nhé, cậu ấy vừa mới bị dính nước mưa.” Có thể nói đây là thái độ lịch sự nhất từ trước đến nay của cậu. Sau khi nói xong, Vệ Bắc lưu luyến nhìn Diệp Sơ thêm một chút rồi cậu mới quay người rời Bắc vừa đi, Lưu Mỹ Lệ nhanh chóng đóng cửa lại, thấy viền mắt con gái đỏ đỏ, bà vội vàng hỏi “Diệp Sơ, con có sao không? Sao lại khóc, có phải tên Vệ Bắc kia bắt nạt con? Mau nói cho mẹ nghe đi!”Lúc này tâm tình Diệp Sơ đã ổn định rồi, cô lắc đầu một cái “Cậu ấy không bắt nạt con, là con nhớ A bảo, không quên được nó cho nên mới….” Cô chưa nói xong, vành mắt lại đỏ thêm chút con gái đúng là khóc vì cái chết của A Bảo, Lưu Mỹ Lệ mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều bà vẫn chưa yên lòng, nói thêm “Diệp Tử, con đau buồn mẹ có thể hiểu được, nhưng mà con đừng chạy ra ngoài một mình nữa được không? Cha mẹ đều ở nhà, mà lại để người khác nhìn thấy con khóc ở bên ngoài thì không tốt chút nào, con hiểu không?” Bà đã cố gắng nói nhẹ nhàng Sơ không nhận ra là mẹ đang âm thầm bảo cô tránh xa Vệ Bắc. Cô suy nghĩ một lát rồi gật chết của A Bảo cũng là một kí ức khó quên với Diệp Sơ. Chú chó nhỏ này đã làm bạn với cô mười mấy năm trời, cho nên cô vẫn không thể nào quên được sự mất mát trạng buồn bã cho nên cô ăn cũng ko còn ngon miệng nữa. Sau vài tháng như thế, từ trước đến giờ cân nặng của cô chỉ thấy tăng mà chưa bao giờ thấy giảm, vậy mà xuất hiện kỳ tích…..Cô sụt cân rồi!
Skip to content Được xuất bản vào tháng 11 năm 2012 tại Trung Quốc Tác Phẩm Này, mau buông cô ấy ra! Tác Giả Ức Cẩm Biên Tập Trangsjk, Kentu Thể Loại Ngôn tình hiện đại, thanh mai trúc mã Độ Dài 57 chương – Tốc độ 3c/tuần VĂN ÁN INTERNET Diệp Sơ là một cô bé ngoan, cái gì cũng tốt, chỉ là cô bé hơi thừa cân chút xíu. Vệ Bắc là một cậu bé rất hư, cái gì cũng hư, cậu chỉ có được mỗi dáng vẻ ưa nhìn. Đúng lúc cô bé ngoan gặp phải cậu bé hư. Ức Cẩm hô to “Cầm thú, mau buông cô ấy ra!” Không sai, đây là một câu chuyện thanh mai trúc mã ngọt ngào trong sáng. Cậu bé xấu xa giữ chặt cô bé ngoan ngoãn. Cô gái của tôi, chỉ một mình tôi được phép bắt nạt, những người khác mau tránh sang một bên Hiện trường sự việc 1 – 2 – 3 – 4 – 5 – 6 – 7 – 8 – 9 – 10 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 19 – 20 – 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 26 – 27 – 28 – 29 – 30 – 31 – 32 – 33 34 – 35 – 36 – 37 – 38 – 39 – 40 – 41 42 – 43 – 44 – 45 – 46 – 47 – 48 – 49 50 – 51 – 52 – 53 – 54 – 55 – – – – – Ngoại truyện Ebook Hoàn
[Hố mới/Truyện nhà Hoa Tuyết sắp edit] ♪ Buông cô ấy ra, để tôi đến. ♪ Tác giả Lộc Tùy. ♪ Thể loại Hiện đại, gương vỡ lại lành, sủng ngọt, tình yêu và hôn nhân, giới giải trí, HE. ♪ Edit Hoa Tuyết Sơn Trang ♪ Nguồn Tấn Giang & Leo Sing WKD ♪ Bìa Sâu Gạo Mễ TMM – Artist 柠檬-moon – Bìa ngang Leo Sing ♫ Văn án Năm cuối đại học, Hoắc Phong bỏ rơi cô bạn gái mà mình cưng chiều suốt bốn năm. Ba năm sau, tại trấn Bắc Thủy, oan gia ngõ hẹp, hai người gặp lại nhau. Đêm đó, Hoắc Phong gọi điện cho bạn thân Tôi đã gặp lại Sở Điềm. Bạn thân hỏi Chắc cô ấy có bạn trai rồi hả? Kết hôn chưa? Có con rồi chứ? Hoắc Phong… Cúp điện thoại, anh chặn số điện thoại vừa gọi, tuyệt giao với thằng bạn thân. ♫ Review Hiện mình đang làm 2-3 bộ, đã rất bận rồi, nhưng vì thích bộ này quá, kiềm lòng không đặng trước bộ này. Lý do lớn nhất khiến Hoa Tuyết mê mệt bộ này là độ thâm tình của nam chính, quá thâm tình, quá đáng thương, yêu nữ chính hơn cả đời mình, tính cách nữ chính cũng rất mạnh mẽ, chia tay thì thôi, buồn nhưng vẫn cứ sống tốt, nhưng đến khi biết ra sự thật phía sau thì quyết không buông tay lần nữa. Đọc xong truyện, mình không nói được là ai yêu ai nhiều hơn, ai sủng ai nhiều hơn, ai hy sinh nhiều hơn, vì cả hai luôn nghĩ cho nhau trước tiên. Truyện bảo đảm sủng ngọt, những chương đầu vừa gặp lại nhau có hơi buồn một tẹo nhưng 90% truyện rất ngọt ngào, vì mình khá thích bộ này nên chắc chắn sẽ edit và đặt pass thật kỹ, các bạn nhớ đồng hành và ủng hộ để không bỏ lỡ truyện nhé. ⭐️Cập nhật ngày 3/12/2020 10 chương cuối là pass kín, mọi người chỉ cần like tất cả các chương đã đọc + 5 cmt có tâm, sau đó, sau đó dùng fb thật tham gia group thì sẽ lấy được pass thôi. Nhớ trả lời câu hỏi thủ tục để vào group nhé. Link group Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! MỤC LỤC 1 ☀️🌈⭐️ 2 ☀️🌈⭐️ 3 ☀️🌈⭐️ 4 5 ☀️🌈⭐️ 6 ☀️🌈⭐️ 7 8 ☀️🌈⭐️ 9 ☀️🌈⭐️ 10 ☀️🌈⭐️ 11 12 ☀️🌈⭐️ 13 ☀️🌈⭐️ 14 15 ☀️🌈⭐️ 16 ☀️🌈⭐️ 17 ☀️🌈⭐️ 18 19 ☀️🌈⭐️ 20 ☀️🌈⭐️ 21 22 ☀️🌈⭐️ 23 ☀️🌈⭐️ 24 ☀️🌈⭐️ 25 26 ☀️🌈⭐️ 27 ☀️🌈⭐️ 28 29 ☀️🌈⭐️ 30 ☀️🌈⭐️ 31 ☀️🌈⭐️ 32 33 ☀️🌈⭐️ 34 ☀️🌈⭐️ 35 36 ☀️🌈⭐️ 37 ☀️🌈⭐️ 38 ☀️🌈⭐️ 39 40 ☀️🌈⭐️ 41 ☀️🌈⭐️ 42 43 ☀️🌈⭐️ 44 ☀️🌈⭐️ 45 ⭐️ Hoàn chính văn ⭐️ 🌈⭐️Ngoại Truyện ⭐️🌈 46 ⭐️ 47 ⭐️ 48 ⭐️ 49 50 ⭐️ 51 ⭐️52 53 ⭐️ 54 ⭐️ 55 ⭐️ 56 57 ⭐️ 58 ⭐️ 59 ⭐️ 60 ⭐️ 61 ⭐️ ⭐️ HOÀN TOÀN VĂN ⭐️
này buông cô ấy ra phim