Sẽ không bao giờ có một câu văn nào có thể nắm bắt hay tóm gọn được tinh thần của Có Một Phố Vừa Đi Qua Phố. Tác phẩm sẽ vẫn đứng đó hiên ngang, độc nhất và khiêm nhường trong nền văn thơ Việt Nam thế kỷ XXI.
Tìm vé máy bay giá rẻ từ Merced Municipal đi Helsinki Vantaa với Skyscanner. Tìm kiếm và so sánh hàng triệu giá vé máy bay để có được ưu đãi giá rẻ.
Có Một Phố Vừa Đi Qua Phố book. Read 171 reviews from the world's largest community for readers. “Ta bên nhau trên phố của bao ngườiBao ân tình vừa đi q
Có một phố vừa đi qua phố giản dị và đầy chất riêng. Chính bởi vậy mà những trang viết của Nguyên là sự kết hợp kì quái nhưng đầy đặc biệt của thứ văn chương đời thường và tâm hồn lãng mạn của người nghệ sĩ vừa thanh lại vừa tục, thơ anh như một chàng trai Hà Nội đầy lãng mạn còn văn xuôi
R47Qfu. “Có một con phố vừa đi qua phố” là tuyển tập thơ và văn, cùng các đoạn viết ngắn trên mạng xã hội của cố họa sĩ Đinh Vũ Hoàng Nguyên, được tổng hợp và xuất bản khi tác giả đã vĩnh viễn ra đi. Năm 2014, “Có một phố vừa đi qua phố” được Hội liên hiệp văn học nghệ thuật Hà Nội trao giải thưởng Văn học nghệ thuật Thủ đô. Ảnh albertshadou Văn và thơ – tục và thanh. Quả là một tổ hợp kỳ dị, từ một con người kỳ lạ lại không kém phần tài hoa. Khi mà văn của anh cứ thở ra là bậy cả thước. Ấy vậy mà vẫn thấy yêu, yêu cái con chữ trơ trẽn lẳng lơ ấy, bởi nó gia giảm hợp tình hợp lý giữa tục và thanh. Cũng bởi vì sau những tiếng cười khó kìm nén, là khoảng lặng, là trầm lắng, là buộc người đọc phải nghĩ suy. Đó là lối sống thối nát của một bộ phận cán bộ tri thức nửa mùa mang căn bệnh sĩ diện hão bị bịt mồm bởi một mụ đàn bà vô học nhưng chửi hay đáo để mục truyện ngắn “Khu cũ”. Đó là thói mê tín dị đoan mục lảm nhảm “Dân ngu cu đen”. Đó là một lớp dân ta lại không biết sử ta mục lảm nhảm “Nỏ của Vương”… Nhà văn Lê Minh Hà gọi anh là truyền nhân “Số đỏ” lại có chút phảng phất của Nam Cao, cũng không phải ngoa, bởi tính tự trào và phồn thực như thế. Ấy là về truyện, về văn. Còn thơ anh, là cơn mưa pha màu lạ lùng như cổ tích mờ xa, là màu hồng phai gợi hồi ức tình yêu ấm áp và bé bỏng như đốm lửa, là em như vầng đêm giữa nắng, là nốt lặng âm thầm trong câu vọng cổ mênh mang, là bài học cho con về những huyết cầu Tổ quốc, là những nắng lò cò, nắng ú tim, nắng nghịch, nắng ngoan, nắng bàng hoa, nắng sấu… Yêu thương, mượt mà, sâu lắng! Cảm giác như văn và thơ của Nguyên là hai thái cực giữa trào phúng và lãng mạn, giữa thế tục và siêu thực. Lại giống như anh tự nhận rằng, thơ ấy và văn ấy – của Đinh Vũ Hoàng Nguyên hay Lão thầy bói già, đều “mang cùng một chứng minh thư”, lay động tâm hồn độc giả với những thăng trầm cảm xúc. Nguyên không sáng tác phố, anh bê phố vào trang viết của mình. Ảnh “Hằng ngày, nhìn Hà Nội như một con thú, thấy thương ký ức của mình quá. Thế rồi khi viết một bài thơ về Hà Nội của riêng mình, thì gặp rất nhiều chia sẻ. Lại vui, vì hóa ra cái góc lòng ấy còn trong rất nhiều người, Hà Nội vừa đó, vừa qua, mà vẫn còn đó… Thật vui, như gặp lại một tình yêu chưa lỗi hẹn!” – Dòng tâm sự của Nguyên dưới bài thơ “Có một phố vừa đi qua phố”. Nguyên không cho người đọc cái cảm giác là anh đang sáng tác, mà tạo ra bầu không khí quen thuộc thân thương như một buổi chiều se lạnh, tại một quán cóc tường bám rêu xanh, anh em chém gió vài mẩu chuyện nhân lúc trà dư tửu hậu, về Hà Nội, về phố, về con người quanh ta… Phố của Nguyên rất cũ và rất Việt. Như thời gian bỗng dưng bị một sức mạnh vạn năng nào đó bấm nút tạm dừng rồi lại tua đi tua lại những góc Hà Nội trong ký ức, cái Hà Nội ngỡ như đã bị cuộc sống xô bồ đẩy lùi vào dĩ vãng. Cũ kỹ vì bước từ cuộc sống vào văn chương, theo cái lối thuần nhất, bụi bặm nhất, không mài dũa câu từ. Như thể, đời có sao sống vậy, văn có sao viết vậy. Không ngại tục, chả ngại thô. Từ nội dung cho đến con chữ. Có lẽ vậy mà cuốn sách này cũng khá kén người đọc, đối với những ai coi văn chương là phải đẹp đẽ, là phải chọn lọc tinh hoa của ngôn từ, thì có lẽ chỉ nên đọc thơ của Nguyên thôi. Mà dẫu có tục hay thô đi nữa thì cũng không thể trách Nguyên được, khi “Có một phố vừa đi qua phố” là tổng hợp những bài viết được đăng dưới dạng ghi chú và dòng trạng thái của anh trên mạng xã hội – nơi mà bất kỳ cá nhân nào cũng có quyền được thể hiện cái tôi bành trướng của mình. Ảnh Xin mượn lời của kẻ du ca về tình yêu, quê hương và thân phận – cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn “Sống giữa đời này chỉ có thân phận và tình yêu. Thân phận thì hữu hạn. Tình yêu thì vô cùng. Chúng ta làm cách nào để nuôi dưỡng tình yêu để tình yêu có thể cứu chuộc thân phận trên cây thập giá đời”. Nguyên dùng tình yêu để nuôi dưỡng con chữ của mình. Vượt qua tài năng, là một cái tình rất trong sáng, rất duyên, rất dễ cảm nhận lại quá khó để miêu tả qua từng bài viết của anh. Đọc sách của Nguyên thấy rõ cái chất của một gã làm nghề bôi màu, cái cá tính của một họa sĩ, cái điệu nghệ của một nhà thơ, cái thực của một văn sĩ tả chân, cái cà chớn của một anh chàng hàng xóm cùng lũ bạn thân, cái tình của một người đàn ông yêu vợ, cái thiêng liêng của một người bố thương con… Và cả, cái thuần Việt của một người con đất thủ đô, yêu người, yêu đời, yêu Hà Nội và yêu nước. Nguyên ra đi về cõi vĩnh hằng, để lại câu thơ cuối cùng viết trong bệnh viện “Anh đi cuối những ngày nghiêng ngả bão Biết đời mình, mưa đã mát như em”. Câu thơ hóa giải nỗi đau đớn bằng tất cả an yên và thanh thản nhất, để lại tình yêu và niềm nhớ thương vô vàn. Tưởng nhớ Lão thầy bói già Tự xưng là già đó, nhưng mà có già đâu. Đinh Vũ Hoàng Nguyên mất rạng sáng ngày 23 tháng 3 năm 2012, đúng vào sinh nhật lần thứ 38. Nguyên được độc giả biết đến qua tên gọi Lão thầy bói già, bạn thân thì gọi là gã Bói, vốn học mỹ thuật công nghiệp, làm nghề họa sĩ. Anh là một nhà thơ chưa từng có thơ xuất bản, một nhà văn chưa từng có truyện ngắn đăng báo, một họa sĩ chưa từng có triển lãm cá nhân. Nhưng với tất cả những ai đã từng biết anh qua blog Lão thầy bói già và facebook Đinh Vũ Hoàng Nguyên đã kịp chiêm ngưỡng những thành quả sáng tạo rực rỡ và mặn mòi như chính tâm hồn anh. Ngày anh đi, nhà báo Dương Phương Vinh kể lại như một chuyện không tưởng “Tôi kinh ngạc vì một con người bình thường, không cơ quan đoàn thể, chưa được báo chí lăng xê bao giờ, lại gây được nỗi tiếc thương buồn rầu đến thế cho hàng nghìn, vạn người xa lạ. Có người trân trọng tiễn biệt bằng ngọn nến nhỏ và cánh hoa gửi qua mạng, có người văng tục với ông trời bất công.” Có một cuộc đời đã tan biến tựa cánh hoa bay, nhưng tài năng và tình yêu ở lại. Mong hương hồn anh thanh thản. Mong Đinh Bũm trưởng thành tốt đẹp và luôn yêu mẹ nhiều như ba con. Link mua sách Tiki Lazada Fahasa Shopee Duyên Nếu bạn thấy bài viết này hay, xin ủng hộ team bằng cách dành thêm một giây để click vào quảng cáo. Chỉ 1s thôi, nhưng là cách tuyệt vời để duy trì blog mãi mãi
Tôi biết quyển sách này từ lâu thế nhưng chỉ đến khi cô giáo dạy môn tiếng Việt của tôi ở giảng đường đại học giới thiệu, tôi mới quyết định đọc quyển sách có bạn sẽ thắc mắc tại sao lại có môn tiếng Việt ở trường đại học thì tôi học ngôn ngữ ở một trường chuyên dạy ngoại ngữ vậy nên ngoài học các kỹ năng tiếng thuộc ngôn ngữ của mình, bất kì sinh viên theo ngành ngôn ngữ nào trong trường đều phải học các môn tiếng Việt. Chúng tôi bắt buộc phải học Dẫn luận ngôn ngữ, Nhập môn Việt ngữ học, một trong hai môn Tiếng Việt thực hành hoặc Soạn thảo văn bản tiếng Việt. Thành thật mà nói, tôi rất thích học mấy môn này vì nó giúp tôi biết những điều rất thú vị về ngôn ngữ mà trước giờ tôi không hề biết hay nghĩ by Tu Es Mon Lilas on Đoàn Hà là cô giáo dạy môn chung tôi thích nhất ở trường đại học. Đúng như cô nói, không phải cứ người Việt là sẽ hiểu rõ được tiếng Việt. Có những điều rất thú vị mà đến khi tìm hiểu kỹ tôi mới biết như người Việt Nam mình quan niệm tính cách là những thứ ẩn giấu bên trong nên thường lấy bộ phận nội tạng để tri nhận ý niệm này, như cụm từ “lòng lang dạ sói”, “sáng dạ”, “tốt bụng”,.. Hay những cặp từ láy tôi vẫn dùng hàng ngày mà chưa bao giờ để ý viết đúng chính tả của cụm từ ấy như thế nào, chỉ đến khi đi thi tôi mới chợt đắn đo, suy nghĩ như “run rủi”, “réo rắt”,.. những từ mà tôi phải mất vài giây ngẩn ra ngẫm xem viết như nào mới đúng chính trong một tiết học trên giảng đường ấy, cô Hà đã lấy đoạn thơ trong cuốn sách “Có một phố vừa đi qua phố” của Đinh Vũ Hoàng Nguyên làm ví dụPhoto by on instagram“Có một thờiKhi ba viết bài thơvềnhững nắng lò cònhững nắng ú timnắng nghịch, nắng ngoannắng bàng hoanắng sấu…Nắng của tuổi thơ chẳng bao giờ biết rồi ba lớnMột ngày, ba quên!”Cô khen rằng sự am hiểu tiếng Việt của tác giả thật đáng nể phục, cách Đinh Vũ Hoàng Nguyên chọn từ ngữ, gợi hình qua những câu chữ thật sự kinh ngạc. Rằng anh phải yêu con lắm và yêu tiếng Việt lắm mới tìm được những cụm từ có sức gợi tả ghê gớm như “nắng lò cò”, “nắng ú tim”, “nắng bàng hoa”, “nắng sấu”. Và chính khi đó tôi đã quyết định rằng tôi sẽ đọc cuốn sách đã thực sự kinh ngạc và say đắm với những vần thơ đậm hình ảnh của anh. Có những lúc, tôi đã phải đọc đi đọc lại những câu thơ dù ngắn nhưng mang sức gợi hình kinh khủng ấy để có thể hiểu được tác giả muốn nói điều gì. Và quả thật, những vần thơ ấy đẹp kinh khủng, đẹp một cách mờ ảo như làn sương bao phủ hoa sớm tinh khôi ấy. Có rất nhiều bài mà tôi chỉ muốn chép hết ra, nhớ hết lại được vẻ đẹp của nó.“Đêm lạnh seEm chợt bế cánh sẻ gầy trú lạcĐốm môi cố cháy xua cơn ngơ ngácTa bỗng gặp một màu chưa biết gọi bằng tên!Tia chớp xanh giấu hút tiếng sấm rềnMắt em bâng khuâng thoảng màu lục bảoNơi nguồn sáng, em ơi, là giông bãoThu dịu hiền đâu hẳn đã bình yên!”- Thơ của anh không ghi hẳn ra mà như một cây chuyện chỉ chờ được vén màn qua tấm mạng là những vần thơ đầy gợi tả.“Chút tự sự và em…Em đừng bâng khuâng điều xa xôi quáMột cơn mau cũng tạo nên mùaBởi ta đến bên nhau đâu phải từ sóng mắtMà bởi lòng lắng lại mới thành nhau…."- "mà bởi lòng lắng lại mới thành nhau" - Câu thơ này thật hay phải không?Cách tác giả dùng từ "lắng" và "thành nhau" có mấy ai nghĩ được đến?!Thế nhưng Đinh Vũ Hoàng Nguyên của truyện ngắn lại là một phong cách viết hoàn toàn khác, trào phúng hơn, sâu cay hơn gấp nhiều lần. Tôi có niềm tin rằng thẳm sâu bên trong anh là một tâm hồn mỏng manh, nhạy cảm và tinh tế hơn những trò đùa đôi lúc gây khó chịu của anh ở ngoài đời, hơn những lời bàn luận sâu cay, đả kích của anh. Tôi có cảm giác không phải anh khinh thiệt gì con gái khi viết chuyện ngắn về hội bàn là, hay những lần treo ghẹo quá đáng gái nhà lành, dù rằng nhìn từ bên ngoài chắc hẳn anh phải đáng ghét lắm."Có lần lão bê sang xưởng vẽ mình đĩa thủ chó với chai rượu rủ nhậu. Lão nói"Cái đẹp cứu rỗi nhân loại. Mày có đủ đạm thì cứu rỗi nhân loại nó mới dễ!" Chén thịt chó, tức là chó cũng được phụng sự cái đẹp!"Thấy mình vẽ tranh chân dung, lão bảo"Tao biết một thằng họa sĩ. Nó lừa con người ta vào xưởng vẽ, nó tán em là nghệ thuật, rồi nó đè nghệ thuật ra khám phá. Tổ cha nó! Đến lúc nghệ thuật nảy mầm, nó kệ mẹ nghệ thuật, nó lủi!""- Trời ơi cái cách anh viết về "nghệ thuật" đọc mà không nhịn được cười!Đọc xong cuốn sách này, tôi thực sự ngưỡng mộ cách viết của anh, cách dùng từ ngữ dù giản dị nhưng đem lại những hiệu quả không ngờ. Đúng như lời kết của cuốn sách, anh ra đi nhưng “tài năng và tình yêu ở lại. Nguyên vừa đó, vừa qua, mà vẫn đó… Và Hà Nội của mình sẽ mãi mãi có em, Nguyên ạ.”“Câu thơ cuối viết trong bệnh viện3-3-2012Anh đi cuối những ngày nghiêng ngả đời mình, mưa đã mát như em…”
Có Một Phố Vừa Đi Qua Phố “Ta bên nhau trên phố của bao người Bao ân tình vừa đi qua phố Có một phố vừa đi qua phố! Có một người lắng phố, bên em.” Nhận định “Đinh Vũ Hoàng Nguyên mất rạng sáng 23 tháng Ba năm 2012, đúng sinh nhật lần thứ 38. Chàng nhà thơ này chưa có thơ xuất bản, nhà văn này không có truyện ngắn đăng báo, họa sĩ này chưa có triển lãm cá tất cả những ai từng biết Nguyên qua blog Lão thầy bói già, qua Facebook với nick Đinh Vũ Hoàng Nguyên đều đã kịp chiêm ngưỡng những bức họa tràn trề màu xanh hy vọng của Nguyên, đã kịp say sưa theo dõi những truyện ngắn Nguyên post lên mạng làm nhiều kỳ, lôi cuốn, hồi hộp, cười đau cả ruột mà nước mắt ứa ra lặng lẽ.”- Báo Tuổi trẻ “Coi chữ nghĩa là một cuộc chơi nghiêm túc, Đinh Vũ Hoàng Nguyên hoàn toàn xa lạ với sự nhạt, là bi kịch của bất kỳ ai thiết tha với nghệ thuật, và là thảm họa cho người thưởng thức, chẳng cứ văn chương.”- Nhà văn Lê Minh Hà “Vườn thơ Đinh Vũ Hoàng Nguyên Đó không là một khu vườn ngát hương của muôn hồng, nghìn tía với ong bướm rập rờn… Ở đó chỉ có một cơn mưa pha màu’ lạ lùng như cổ tích mờ xa, một màu hồng phai gợi hồi ức tình yêu ấm áp và bé bỏng như đốm lửa, một em’ như vầng đêm giữa nắng’, một nốt lặng âm thầm trôi trong câu vọng cổ’ mênh mang… Cứ thế, một thế giới gợn buồn mà thật xôn xao hiện về, thế giới của không gian nghệ thuật rất thực mà rất ảo, diệu vợi xa xôi mà cũng thật gần!”- Lê Uyển Văn,
trên 5 dựa trên 2 đánh giá 2 đánh giá của khách hàngLúc đọc quyển sách này, bạn sẽ tự hỏi có phải mình đang thấy một chàng trai, mặc kệ mùi đời qua những dòng văn chăng ? Thoải mái sống, thoái mái vui chơi. Có những người bạn chí cốt, những ký ức, những niềm vui. Quyển sách đáng đọc, giống như tác giả đã nói. Đọc xong không đọng lại gì về nhân văn, đạo đức cả đâu. Chỉ là những mảnh ký ức, tác giả ghi lại để người người theo đó tìm về bản ngã trong mục All“Ta bên nhau trên phố của bao ngườiBao ân tình vừa đi qua phốCó một phố vừa đi qua phố!Có một người lắng phố, bên em.”Nhận định“Đinh Vũ Hoàng Nguyên mất rạng sáng 23 tháng Ba năm 2012, đúng sinh nhật lần thứ 38. Chàng nhà thơ này chưa có thơ xuất bản, nhà văn này không có truyện ngắn đăng báo, họa sĩ này chưa có triển lãm cá tất cả những ai từng biết Nguyên qua blog Lão thầy bói già, qua Facebook với nick Đinh Vũ Hoàng Nguyên đều đã kịp chiêm ngưỡng những bức họa tràn trề màu xanh hy vọng của Nguyên, đã kịp say sưa theo dõi những truyện ngắn Nguyên post lên mạng làm nhiều kỳ, lôi cuốn, hồi hộp, cười đau cả ruột mà nước mắt ứa ra lặng lẽ.”- Báo Tuổi trẻ“Coi chữ nghĩa là một cuộc chơi nghiêm túc, Đinh Vũ Hoàng Nguyên hoàn toàn xa lạ với sự nhạt, là bi kịch của bất kỳ ai thiết tha với nghệ thuật, và là thảm họa cho người thưởng thức, chẳng cứ văn chương.”- Nhà văn Lê Minh Hà“Vườn thơ Đinh Vũ Hoàng Nguyên Đó không là một khu vườn ngát hương của muôn hồng, nghìn tía với ong bướm rập rờn… Ở đó chỉ có một cơn mưa pha màu’ lạ lùng như cổ tích mờ xa, một màu hồng phai gợi hồi ức tình yêu ấm áp và bé bỏng như đốm lửa, một em’ như vầng đêm giữa nắng’, một nốt lặng âm thầm trôi trong câu vọng cổ’ mênh mang… Cứ thế, một thế giới gợn buồn mà thật xôn xao hiện về, thế giới của không gian nghệ thuật rất thực mà rất ảo, diệu vợi xa xôi mà cũng thật gần!”- Lê Uyển Văn,
có một phố vừa đi qua phố