Tác phẩm: Tổng tài lại gọi tôi đến nhà chị ấy. Tác giả: Ta là Phong Tử. Nhân vật chính: Lâm Sanh nhân viên quèn kiêm bảo mẫu x Hứa Nam ngự tỷ tổng tài. Editor: />Ps. Tổng tài ngự tỷ sở thích ăn hiếp tiểu nhân viên, đấu khẩu suốt ngày và tất nhiên phần thắng nghiêng đại tổng tài.Văn án: Ali Hoàng Dương: "Người ta gọi tôi là Ông Hoàng 'thất bại', không ai tài trợ làm MV cả". (Tổ Quốc) - Ali Hoàng Dương và ekip đã tổ chức buổi họp báo ra mắt MV Thiêu Thân vào chiều 31/8. Tại đây, anh đã có dịp trải lòng khi sự nghiệp chưa đạt được như kì vọng dù đã "Khi Elon Musk đến Nhà Trắng xin tôi giúp cho nhiều dự án của ông ấy cần được trợ cấp, từ ô tô điện - loại chạy không đủ lâu, hay ô tô không người lái - loại hay gặp tai nạn, cho đến tên lửa - loại chẳng bay đến đâu, nếu mà không được trợ cấp thì ông Chương 1376 "Đừng nhắc nữa, chị cũng muốn sinh con gái, nhưng người ta không đồng ý ấy. Hơn nữa, nhỡ lại sinh thêm một đứa con trai thì nhà chị sẽ có ba đứa con trai đấy, chị nghĩ mình sẽ điên mất." Vừa nhìn thấy chị Lan, bà Hoa liền phân trần: Có phải hôm trước đi họp phụ huynh, cô giáo thông báo tổng các khoản thu đầu năm học gần 3 triệu đồng phải không chị? - Vâng, đúng rồi bà ạ. Ấy vậy mà con Cúc (con dâu bà Hoa) lại bảo tôi rằng: Chắc bà nghe không rõ. Chấn thương không phải là chấn thương lớn. Vừa rồi bạn ấy điều trị trong khoảng 1 tuần hay 10 ngày và giờ không có vấn đề gì. Tôi gọi Văn Toản lên đợt này cũng có lý do. Tôi gọi bạn ấy lên để đánh giá chính xác tình hình chấn thương của bạn ấy như thế nào. vuQyor. Nhận thư bàn giao công việc tâm tư rối bời, Lệ Sa tiếp tục tập trung tinh thần khẩn trương làm nay 14 tháng 5, cách cuối tháng khoảng nửa tháng, cô muốn dành thời gian để hiểu các hoạt động và các hạng mục của công ty, hiểu rõ các loại báo cáo, cuối tháng nhất định bận rộn càng không thể xuất hiện một con số một phân tiền sai tập trung, thời gian cứ thế trôi qua, tiếng chuông tan tầm 5 giờ vang Sa từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, tối nay còn phải nấu cơm tối cho Phác tiểu thư, cô suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại trong túi xách ra, gởi tin nhắn cho Phác tiểu thư, hỏi khi nào Phác tiểu thư tan tầm, cô cảm thấy Phác tiểu thư trăm công nghìn việc chắc chắn sẽ không cùng cô cùng nhau tan tới tin nhắn thực đơn tối qua Phác tiểu thư gởi cho mình, Lệ Sa nhìn bằng nửa con tiểu thư đã gởi 4 chữ.'Đêm nay ăn chay.'Còn đưa cô 100 đồng tiền đồ ăn, ăn chay ở đâu dùng tới 100 hoàn toàn hết đường lui rồi, hôm qua ban đầu muốn mời Phác tiểu thư tới nhà ăn một bữa cơm, cô vất vả mua một đống đồ ăn về, kết quả không thành, lần này tiếp tục ăn, đừng lãng này có người gõ cửa."Xin chào, kế toán Lạp.""A, chào, vào đi."Lệ Sa đặt điện thoại xuống, nhìn cô gái trẻ ngoài cửa, cô gái này quần áo rất trẻ trung trang điểm xinh đẹp, áo sơ mi phối với quần jean, đơn giản sạch rộ lên rất rực rỡ, trong đám mỹ nhân của công ty cũng có vẻ đặc biệt riêng, thoạt nhìn là sinh viên mới ra xã gái trẻ đi tới, đem văn kiện trong tay đặt lên bàn làm việc của Lệ Sa, ưỡn mặt ra nói"Kế toán Lạp, những tài liệu này là chủ quản Hoàng bảo em trước khi tan tầm đưa tới, là bản báo cáo hàng năm của năm ngoái, với báo cáo quý của năm nay, báo cáo hàng tháng của 4 tháng trước.""Nhiều như vậy?" Lệ Sa lẩm bẩm, cô thuận tay cầm một bản báo cáo, nhìn một chút lại ngẩng đầu lên hỏi "Em tên gì?"Chống lại ánh mắt Lệ Sa, cô gái trẻ vội vàng rũ mắt xuống, khuôn mặt trắng noãn hiện vẻ sợ hãi, giọng có chút lắp bắp"Kế toán Lạp, em... em tên là Ngô Phân, mới vào công ty chưa lâu, còn là thực tập sinh."Thực tập sinh, thảo nào nhìn còn trẻ như tới lúc cô vẫn còn là thực tập, ở công ty cũng giống Ngô Phân nhát gan sợ phiền phức, gặp người liền tránh, nhìn ai cũng sợ, đều là người từng làm cô gái nhỏ này sợ, Lệ Sa lộ ra vẻ mặt tươi cười, giọng cực kỳ ôn nhu."Ngô Phân đúng không, chị cũng mới tới công ty, em không cần gọi kế toán Lạp, gọi Lệ Sa là được rồi, còn nữa, đừng khẩn trương, thả lỏng chút, người trẻ phải can đảm mặt dày lên, thể diện không thể làm cơm ăn."Ngô Phân do dự, sợ hãi nói"Em gọi chị chị Sa, có thể không?"Lệ Sa gật đầu cười"Đương nhiên có thể, rất hân hạnh được quen em."Ngô Phân cười xấu hổ"Em cũng rất hân hạnh được biết chị, chị Sa, chị còn chưa tan tầm sao?""Chị cũng vừa muốn tan tầm."Lệ Sa quơ quơ bản báo cáo trong tay, bộ dạng than thở."Em coi, chủ quản Hoàng bảo em đem một đống tài liệu qua đây, cái này chính là muốn giết chết chị, chị không thể tan ca sớm nha ~""Chị Sa, đã tới giờ tan ca, chị có thể không cần phải làm thêm giờ." Ngô Phân bị Lệ Sa chọc cười, cảm giác khẩn trương đều biến mất, kế toán mới tới tính tình rất tốt, xem ra rất dễ thân Sa buông bản báo cáo"Em có về không hay ở lại tăng ca?"Ngô Phân miễn cưỡng cười cười"Tăng ca, mới vào làm còn rất nhiều điều không hiểu.""Phải tự tin chuyên cần mới có thể bổ sung những thứ kia." Lệ Sa từ trước tới nay đối với thực tập sinh đều phá lệ quan tâm, "Được rồi, có cái gì không hiểu, em cũng có thể tới hỏi chị."Hai mắt Ngô Phân sáng rực lên, mặt e lệ"Thật sao, mà vậy cũng ngại lắm."Lệ Sa cười cười, đút kết 3 năm đi làm của mình, Lệ Sa nghiêm túc nói"Ở công ty học kinh nghiệm, tặng em 7 chữ gan dạ mặt dày mở miệng trước.""Em nhớ kỹ rồi, cảm ơn chị Sa." nghe xong Lệ Sa nói, máu tràn đầy sức sống, "Công việc còn chưa làm xong, em đi làm trước."Lệ Sa gật đầu"Ừ, em đi đi."Nhìn Ngô Phân trong nháy mắt hai mắt sáng lên, sao cô có cảm giác dụ dỗ trẻ nhỏ nhỉ? Làm kế toán cái gì, cô hẳn là nên đi bán hàng đa cấp. Tác phẩm Tổng tài lại gọi tôi đến nhà chị giả Ta là Phong vật chính Lâm Sanh nhân viên quèn kiêm bảo mẫu x Hứa Nam ngự tỷ tổng MinPs. Tổng tài ngự tỷ sở thích ăn hiếp tiểu nhân viên, đấu khẩu suốt ngày và tất nhiên phần thắng nghiêng đại tổng ánTổng tài đại nhân luôn lấy chuyện trừ lương làm lý do áp chế cô làm "việc khổ cực", làm sao đây? Làm hay không làm? Làm việc xong, Lâm Sanh lặng lẽ móc điện thoại ra, mở vòng bạn bè, từng chữ từng chữ gõ ra "Tổng tài lại gọi tôi tới nhà chị ấy làm việc! Tổng tài chị ấy nuôi tiểu bạch kiểm! Người phụ nữ đứng sau người phụ nữ thành công... là Tôi! Là Tôi!"Ngang ngang ngang ngược tổng tài x tiểu tiểu tiểu nhân viên quèn, tổng tài cùng nhân viên quèn hằng ngày vừa nói nhiều vừa ngọt ~Nhân vật chính Lâm Sanh tiểu nhân viên quèn kiêm bảo mẫu x Hứa Nam đại tổng tàiLời editor -Châm ngôn edit ngọt ngọt ngọt và bao hài nên yên tâm nhảy hốv Lâm Sanh làm việc trong một xí nghiệp tư nhân, lúc gần tết, cô xin phép nghỉ trước một ngày để về nhà ăn tết, ai ngờ lúc ăn tết về, lão bản đầu trọc keo kiệt lấy lý do đêm hôm đó cô không đến, từ chối phát tiền thưởng cuối năm của cơn tức giận, Lâm Sanh liền từ chức!Người bệnh thần kinh mới đêm hôm khuya khoắc mà gọi tới công ty phát tiền thưởng cuối năm!Nửa năm trước thất tình, hôm nay thất nghiệp, tình yêu, công việc đều không được như con người xui xẻo, khi uống nước lạnh sẽ bị lạnh kẽ răng, Lâm Sanh cảm thấy bản thân mình thật xui xẻo, một ly trà sữa cũng có thể đưa tới bi là như vậy, Lâm Sanh thu dọn đồ của mình ở công ty, sau khi cô dọn về nhà xong, thì liền muốn đi ra ngoài ăn một bữa thật no, dù cô ủy khuất nhưng cũng không để cho cái bụng bị ủy khuất, ăn không ngừng miệng, sau khi ăn no căng, cô liền mua một ly trà sữa trân châu, chậm rãi đi ở trên lúc siêu thị ở đối diện đang có hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, có rất nhiều người mặc quần áo kỳ lạ đang biểu diễn ở đó, Lâm Sanh nhìn một chút thì liền cảm thấy hứng mắt bị hấp dẫn, cầm ly trà sữa bước nhanh tới chỗ đó, cho đến khi cảm thấy một cơ thể mềm mại đụng vào, thì nàng mới biết là mình đụng vào một người!"A, xin lỗi, xin lỗi." Lâm Sanh cũng không có quay đầu, theo bản năng bật thốt lên, sau đó mới vội vàng ngẩng đầu lên nhìn người bị nàng đụng muốn hỏi người ta có bị sao nhưng khi cô vừa ngước đầu lên nhìn, thì không khỏi ngơ thế mà lại không cẩn thận đụng vào một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đứng ở trước người cô, dưới chân là một đôi giày cao gót tinh xảo, cho nên tiểu tỷ tỷ này cao hơn cô nửa cái người cao gầy, chân mày thì nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm lóe lên hàn ý, nhìn qua ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, sắc mặt cũng không được tốt Nam vốn đang đi ở trên đường bình yên, đột nhiên bị một cô gái đụng vào, cô tránh không kịp, bước chân lảo đảo vài cái, thật vất vả mới ổn định cơ thể, thì thấy đầu sỏ đụng vào cô đang sững sờ nhìn Nam lạnh lùng nhắc nhở người kia, "Đi không biết nhìn đường à, có mắt để làm gì."Lâm Sanh lại ngơ ngẩn, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này tức giận, chỉ cảm thấy khắp người tản ra khí tức lạnh lùng, làm cô phải lui lại một bước, "Xin lỗi, thật ngại, tôi không có cố ý."Hứa Nam nhìn nàng, lạnh nhạt nói, "Lần sau cẩn thận một chút, mở to hai mắt ra mà nhìn đường.""Được được, lần sau nhất định sẽ cẩn thận." Lâm Sanh vội vàng lên hôi lạnh không ngừng chảy xuống, Lâm Sanh sống hai mươi lăm năm, ngoại trừ cô cô ra, cô chưa từng thấy nữ nhân có khí tràng như như chỉ cần nhìn cô một cái, tâm thần đều bị đảo loạn, cho nên cũng không dám ngẩng đầu nhìn sự Lâm Sanh rất là khẩn trương, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp giáo huấn xong thì chuẩn bị đi, cô thở phào nhẹ nhõm, tinh thần căng thẳng lập tức được buông lỏng, tay đang cầm trà sữa không khống chế được, chợt dùng sức bóp một Sanh cảm thấy trong một giây này, là một giây đen đủi kinh khủng nhất trong đời trơ mắt nhìn trà sữa màu trắng cùng với mấy viên trân châu tròn trịa, bắn tung tóe từ trong ống hút, vẽ ra một đường cong duyên dáng bay ở trên không trung."Bẹp" một tiếng, bắn lên gương mặt lạnh lùng của tiểu tỷ tỷ xinh Sanh hít vào một ngụm khí nhớ là vận may hôm nay của nàng rất cao, có nên đi mua vé số, để trúng một ngàn tám trăm vạn hay Nam ngây người một hồi, không thể tin sờ sờ mặt mình, trên mặt nàng đều là trà sữa, ở trên chóp mũi cao thẳng còn dính một viên trân châu, trà sữa lạnh lẽo chảy xuống cằm của cô rồi nhỏ giọt trên mặt Sanh quẫn bách, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống!"Tôi tôi tôi... Thật sự xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không có cố ý."Lâm Sanh bước qua một bước dài, ném trà sữa vào thùng rác bên cạnh, rồi rút khăn giấy ở trong túi ra, vội vàng cầm khăn giấy lau trà sữa trên mặt Hứa một người hắt trà sữa ở trên đường, lần đầu tiên trong đời, tâm trạng Hứa Nam vốn cũng không được tốt, trà sữa lại dính ở trên mặt, trong lòng càng thêm bực bội hơn nữa, lúc này cô thật sự tức giận không thể kiềm chế được, hít một hơi thật sâu, đáy mắt lóe lên hàn quang, lạnh lùng hỏi, "Nói cô đi đường mà không chịu đi đường, cho nên cô mới hắt trà sữa lên người tôi đúng không?"Lâm Sanh vội vàng giải thích "Xin lỗi, hãy tin tôi, tôi thật sự không có cố ý mà.""Đụng vào tôi không phải là cố ý, hất trà sữa vào người tôi cũng không phải cố ý, cô còn muốn tôi tin cô à?"Hứa Nam đẩy Lâm Sanh ra, giật khăn giấy ở trong tay người kia lau mặt, cô có thể cảm thấy lý trí của mình, bị cô gái này kích thích muốn bùng nổ, lui lại một bước, kéo khoảng cách ra một chút."Thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ mở to hai mắt ra mà nhìn đường, tôi thật sự không có cố ý muốn..."Lâm Sanh còn chưa nói xong, Hứa Nam nhíu mày, đi lên phía trước, dùng giày cao gót ở dưới chân cô, không nặng cũng không nhẹ đạp một cước lên chân Lâm Sanh trợn to hai mắt, ôm chân nhảy lên, gào lên đau đớn, "Cô giẫm lên tôi làm gì!?"Hứa Nam áy náy nhìn Lâm Sanh, "Thật ngại quá, cô phải tin tôi, tôi không phải cố ý muốn giẫm cô, là giày của tôi tự chủ trương."Lâm Sanh đau đến nhe răng trợn mắt, "Cô...""Lần sau cẩn thận một chút." Hứa Nam lạnh lùng liếc người kia một cái, xoay người giẫm đôi giày cao gót chừng mười cm, "Cộc cộc cộc" mà thẳng bước màn này xảy ra ở nơi không có nhiều người, nhưng vẫn có người nhìn thấy, bị mỹ nữ dùng giày cao gót giẫm lên chân, đều nhìn Lâm Sanh với ánh mắt đồng Sanh khóc không ra nước mắt, hôm nay phạm Thái Tuế gì, mà từng chuyện từng chuyện xui xẻo đều dính hết lên người cô."Người này là ai vậy chứ?""Cô ta giẫm mình, giẫm giày cao gót lên chân mình.""Quên đi, coi như cô ta đẹp, không được tức giận, mình tuyệt đối không được tức giận.""Tức thật đó, đau chết tôi rồi."Mặc kệ tự mình an ủi đến thế nào, Lâm Sanh vẫn cảm thấy vừa tức lại vừa oan ức, nhưng lại cảm thấy đuối lý, dù sao cũng là do nàng làm sai trước, nàng cũng không thể nói gì khiễng đi tới chỗ ghế đá, nhìn xung quanh thấy không có người nào, liền cởi giày với vớ ra, thì liền thấy ở trên mu bàn chân có một dấu đỏ vô cùng chói mắt, Lâm Sanh hít sâu một hơi, phát huy hết tinh thần AQ của nàng trong suốt hai mươi lăm năm qua."Không, mình không có tức giận.""Lâm Sanh ơi Lâm Sanh, nếu như ai dám hắt trà sữa lên người mày, sợ là mày liền muốn giết cô ta ngay lúc đó, không phải mỹ nữ chỉ giẫm mày một cái thôi sao, đáng giá.""Xinh đẹp thì sao chứ, chỉ là bề ngoài xinh đẹp thôi, chứ nội tâm thì hắc ám tới như vậy, ai dám cưới cô ta về nhà, thì người đó liền xui xẻo.""Phi phi phi, miệng của mình phải tích đức, không được nguyền rủa người ta như vậy."Thật vất vả mới an ủi tâm hồn bé nhỏ, Lâm Sanh bước khập khiễng về do cô đã làm sai tiên là đụng vào người ta, sau đó lại hất trà sữa vào mặt, cô thừa nhận là cô không đúng, thế nhưng lại bị giẫm thành người què, lúc đi qua đường còn có mấy em học sinh tiểu học chạy tới đỡ mình rất tức giận!Nhìn vào là giống như đỡ một bà cụ qua đường vậy, cô cũng không phải là người què đường xong, cô còn phải cười khen mấy em học sinh tiểu học hiểu chuyện, không thể để cho đóa hoa tổ quốc bị tổn thương tới nhà, Lâm Sanh tắm rửa xong, liền nằm lì ở trên giường nguyên một ngày, buổi tối cái bụng kêu lên, cũng không muốn ngồi dậy, ngày hôm nay quả thật là một ngày tối tâm nhất trong đời, thất nghiệp còn chưa nói, còn bị giẫm thành người đau nhức từ trên chân truyền tới, không có lúc nào là không nhắc nhở nàng chuyện xui xẻo xảy ra vào hôm giấc ngủ này là ngủ tới ngày hôm sớm điện thoại để ở bên gối đột nhiên vang lên, Lâm Sanh giật mình tỉnh giấc, vội vàng sờ kiếm điện thoại rồi cầm lên cuộc gọi hiện tên "Bình Bình", là khuê mật tốt của cô, không phải là cô cô hay ba mẹ là tốt vừa bắt máy thì bên kia truyền tới tiếng hét, "Lâm Sanh, ngày hôm qua gửi tin nhắn cho cậu cũng không trả lời, tại sao mình gọi nhiều cuộc như vậy mà cậu lại không bắt máy."Lâm Sanh nhanh chóng để điện thoại ra xa lỗ tai, mở loa lớn rồi để ở bên cạnh gối, lại nằm úp sấp lên giường, uể oải trả lời, "Hôm qua tớ ngủ nguyên một ngày, nên không có biết."Thẩm Bình cũng bị cô làm cho tức chết, tức giận hỏi, "Nói mau chuyện gì đã xảy ra, công việc đang làm rất tốt, sao cậu lại đi từ chức thế?""Cậu nhắc tới việc này, tớ lại thấy tức giận." Lâm Sanh cầm điện thoại lên rồi ngồi dậy, "Lão bản của công ty mình, phải tới ngày cuối cùng mới phát tiền thưởng cuối năm, kết quả là tớ xin nghỉ ăn tết sớm, cũng không có phát, vừa vặn mình xin nghỉ, chết sống không chịu phát cho mình, cậu nói coi có tức hay không."Thẩm Bình trả lời "Đúng là tức thiệt, cho nên cậu liền từ chức à?"Trên mặt Lâm Sanh đều là khinh thường, đưa tay vuốt vuốt tóc dài ở bên thái dương, "Chị không ở đây, thì cũng có chỗ khác để chị ở, không từ chức sớm chẳng lẽ chờ bị ép khô à, tiền thưởng cuối năm nói trừ liền trừ, đây là tiền lương hai tháng của mình, mấy chỗ làm việc lương ít cũng không có bóc lột tới như vậy."Bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười nhạo, "Vậy tìm được chỗ nào nhận cậu chưa?"Một câu này của Thẩm Bình liền đả kích Lâm Sanh, cô xụ mặt xuống, đáng thương nói, "Hôm qua mới cuốn gói ra đi, làm gì tìm được chỗ thu nhận thích hợp nhanh như vậy được chứ, Thẩm đại bác sĩ à, cậu có thể bao nuôi mình được không?""Đi chết đi, mình nuôi không nổi cậu, ai kêu cậu từ chức nhanh như vậy, nếu không có tiền thưởng cuối năm, thì tiền lương mỗi tháng của cậu cũng không thấp, mà cậu lại không mua gì nhiều, mình không tin là cậu không đi gửi ngân hàng.""Mình quyết định sau này cô độc sống quãng đời còn lại, mình phải gom góp tiền dưỡng lão cho mình nữa." Lâm Sanh tức giận nói đến nỗi phải đấm xuống giường, "Bình Bình, mình còn muốn nói với cậu một chuyện đặc biệt làm mình muốn phát điên lên, mới xảy ra ngày hôm qua." Cô cầm chăn lên hung tợn cắn xé."Có chuyện gì nữa vậy?""Mình bị giẫm thành người què nè!"Thẩm Bình sửng sốt một chút, hỏi "Què cỡ nào? Có cần mình giúp cậu kiểm tra một chút không?""Mình nghiêm túc đó!""Được rồi, thì què thật, sao cậu còn chưa khóc híc híc chạy tới bệnh viện tìm mình nữa."Lâm Sanh ủy khuất bĩu môi"Chỉ cách què có một chút, cũng không xa.""Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Lâm Sanh tức giận, lại hung tợn cắn xé chăn "Không phải mình vừa thất nghiệp hồi hôm qua sao, tâm trạng không tốt thì mình liền đi ra ngoài giải tỏa một chút, kết quả đang đi ở trên đường, không cẩn thận đụng vào một cô gái, sau đó cậu biết xảy ra chuyện gì không, cậu tuyệt đối sẽ không nghĩ ra đâu!"Điện thoại bên kia truyền tới tiếng cười khẽ, "Quá trình không quan trọng, nói chung là cậu rất thảm, bị cô gái cậu đụng trúng xém chút nữa là giẫm què cậu đúng không?""Hoàn toàn chính xác." Lâm Sanh hất mặt lên, "Nữ nhân cần gì phải làm khó nữ nhân, hất trà sữa lên mặt cô ta, mình cũng đã xin lỗi rồi, cô ta còn lấy giày cao gót giẫm lên chân mình."Giọng điệu lại tăng thêm, còn nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Bình Bình, giày cao gót, rất đau."Thẩm Bình"Sanh Sanh, cậu nên cảm thấy may mắn vì bây giờ đang là mùa hè, mà không phải là mùa đông."Lâm Sanh sửng sốt một chút "Tại sao?""Mùa đông trà sữa nóng như vậy, cậu hủy dung của người ta, thì mình đảm bảo cậu sẽ không bị què."Lâm Sanh nghẹn rất hay giống như rất có Sanh trợn to mắt, "Bình Bình, con thuyền nhỏ tình bạn của chúng ta sắp lật rồi, mình bị giẫm què như vậy, mà cậu lại không nói giúp mình, sao khuỷu tay của cậu lại chỉa ra ngoài luôn rồi.""Được rồi, chân cậu không có sao chứ?""Không sao, chỉ là mu bàn chân bị bầm nguyên một cục." Lâm Sanh yếu ớt bổ nhào xuống giường, "Thì ra giày cao gót cũng là vũ khí sắc bén phòng thân của nữ nhân.""Cậu biết giày cao gót lợi hại tới cỡ nào rồi đúng không, mà cậu cũng không thích mang giày cao gót, bằng không lần sau cậu gặp lại cô gái giẫm cậu, thì cậu liền có thể giẫm lại rồi.""Có đạo lý." Hai mắt Lâm Sanh sáng lên, đi chân trần xuống giường, lục tung đồ lên."Đùng đùng đùng, cậu đang làm gì vậy?""Mình đang tìm giày cao gót."Bên kia điện thoại bật cười giễu cợt, "Cậu bị giẫm chân, chứ không có bị giẫm lên đầu, tớ đang giỡn thôi, mà cậu lại cho là thật à, cậu có mang giày cao gót, mà không gặp cô gái giẫm cậu, thì cậu cũng không có chỗ phát huy."Lâm Sanh tìm tới tìm lui, không bao lâu liền ngồi bịch xuống đất, cô tuyệt vọng "Bình Bình, mình nói với cậu, trong nhà mình lại không có một đôi giày cao gót nào cả, một đôi cũng không có, cậu biết mình đau tới cỡ nào không?""Nếu cậu chịu mang, thì mình cho cậu một đôi."Lâm Sanh lại bò lên giường, "Quên đi, quên đi, giày cao như vậy, tớ sợ bị ngã quá."Điện thoại bên kia im lặng vài giây, âm thanh có hơi gấp rút "Bên tớ có một bệnh nhân, không nói với cậu nữa, ngày mai được nghỉ, mình tới tìm cậu.""Được, cậu làm việc đi, bye bye."Lâm Sanh cúp điện thoại, nằm xuống giường, mới vừa híp mắt lại, thì ở ngoài cửa truyền tới tiếng loảng xoảng, sau đó là âm thanh vô cùng ồn ào, Lâm Sanh kéo chăn lên che kín đầu lại, âm thanh máy khoan điện khoan vào tường, làm cho người nàng phải nổi hết da gà lên, hàm răng cũng bủn rủn."Mới sáng sớm, có để cho người ta ngủ không vậy." Lâm Sanh lẩm bẩm bước xuống giường, vừa mở cửa ra, thì đã thấy căn phòng đối diện không người ở đang lắp đặt thiết bị. Bad gateway Error code 502 Visit for more information. 2023-06-13 021851 UTC You Browser Working Amsterdam Cloudflare Working Host Error What happened? The web server reported a bad gateway error. What can I do? Please try again in a few minutes. Cloudflare Ray ID 7d66d8641c5bb72b • Your IP • Performance & security by Cloudflare Đón ai, không cần nói cũng xoay người, Lâm Túc đã nghe thấy cháu gái gọi mình, bước nhanh tới cửa phòng ngủ, chỉ thấy cháu gái đẩy cái vali con đi ra, ấm ức mong manh nhìn mình"Cô cô, thu dọn xong.""Có chút hành lý?" Lâm Túc tiện tay nhận lấy vali, ánh mắt quét một vòng phòng ngủ, ga trải giường vỏ chăn đều tháo ra, chỉ còn khung chính là ổ nhỏ 3 năm từng góc Lâm Sanh đều rất quen thuộc, cô lưu luyến rời khỏi phòng khách, vừa quay đầu nhìn phòng khách lần nữa, sau đó mới tiến tới ôm cánh tay cô cô, nhỏ giọng lầm bầm"Nói không chừng sau này sẽ trở lại.""Sanh Sanh, con có biết cái gì gọi là vui quên cả trời đất không?" Tiêu Tử Ngọc đi tới, trêu ghẹo "Thành phố S có người yêu, con còn có thể nhớ quay lại?""Con muốn trở về thì trở về, dì Tiêu nếu như cứ phá bệ nhà con, coi chừng bốn mươi tuổi cũng không ai thèm lấy." Lâm Sanh hướng về phía Tiêu Tử Ngọc làm mặt hung thần ác Tử Ngọc giận mà cười, bước một bước thật lớn nhào tới Lâm Sanh trốn sau lưng Lâm Túc, ngón tay co lại tàn bạo búng lên trán Lâm Sanh, cười mắng"Con-tên láu cá, còn dám trù dì.""Cô cô, dì Tiêu lại ăn hϊế͙p͙ con!"Cháu gái nhỏ cáo trạng, Lâm Túc bật cười, cũng phối hợp theo, che trở trước mặt cháu gái, cười nói"Lại ăn hϊế͙p͙ Sanh Sanh, trừ tiền lương của em."Lâm Sanh dương dương tự đắc, khẽ hừ hừ"Dì Tiêu, dì có nghe không, trừ tiền lương của dì."Đối với hành vi có khi thật ấu trĩ của hai cô cháu, Tiêu Tử Ngọc liếc mắt, đem vali qua cạnh Lâm Túc, miệng mỉa mai"Cô cô là đại lão bản, cháu gái thời gian tới cũng là đại lão bản, tôi đây chỉ là một thư ký nho nhỏ không thể trêu chọc mấy người, tôi đi được chưa ."Tiêu Tử Ngọc vừa đi mấy bước liền quay đầu nhìn Lâm Sanh, bên môi là nụ cười âm hiểm"Đúng rồi, Sanh Sanh bé nhỏ, dì còn muốn nói với con một việc, suốt quãng đường trở về thành phố S cũng chỉ có hai người chúng ta.""Dì với con?" Lâm Sanh sửng Tử Ngọc nở nụ cười âm hiểm, còn muốn nói gì đó nhưng "bá đạo tổng tài" đã dùng ánh mắt quét qua, đầy cảnh cáo, Tiêu Tử Ngọc tự động im miệng."Cô cô có việc, con về trước đi." Lâm Túc giơ tay xoa đầu vai cháu gái "Trêи đường về cẩn thận, ở công ty nghe dì Tiêu nói."Thôi xong, cô cô không ở đây, trêи đường về dì Tiêu nhất định ăn hϊế͙p͙ cô, Lâm Sanh chu miệng, hai tay ôm cổ cô cô, thấp giọng hỏi"Khi nào cô cô về?""Mấy ngày nữa sẽ về." Lâm Túc cười khẽ, vỗ nhẹ lưng cháu gái."Cô cô sớm về nha, con một mình ở LT làm việc, con sợ con không làm được." Lâm Sanh lo lắng nhất chuyện này, không phải cô không có tự tin, mà thật sự kinh nghiệm không bao nhiêu, không có đủ sức."Không phải con muốn làm nữ cường nhân sao?"Lâm Sanh gật đầu"Giống cô cô.""Vậy được rồi, đây chính là cơ hội tốt, phải tin tưởng chính mình." Lâm Túc khẽ căn dặn cháu gái "Trong công việc gặp phiền phức gì Dì Tiêu sẽ giúp con, hoặc gọi điện thoại cho cô cô.""Dạ." Lâm Sanh buồn rầu vẻ cháu gái thật giống như không đủ lòng tin chính mình, Lâm Túc khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ giọng hỏi"Còn muốn ở bên Hứa Nam không?""Muốn!" Lâm Sanh thốt lên."Nếu muốn bên nhau vậy con phải cố gắng, mặc kệ mệt thế nào cũng không thể dể dàng buông bỏ, chờ con đứng cùng độ cao với Hứa Nam, con đường của hai đứa sẽ đi được xa hơn." Lâm Túc mỉm cười, khẽ đẩy gò má cứ dính lấy mình rồi cọ tới cọ lui cô cổ vũ, Lâm Sanh giống như được kϊƈɦ thích, hò hét"Con sẽ cố gắng!"....Ngày cuối cùng tháng Hoan và Diệp Đồng bàn xong chuyện hợp tác, cũng thành công ký được khách hàng mới, theo lịch trình đã kế hoạch , ngày mai lái xe trở về, vừa hay sẽ kịp buổi tối tới thành phố Z, vất vả mệt nhọc qua đi có thể mỹ mãn nghỉ ngơi, ngủ một người ở bên ngoài chúc mừng một về khách sạn, Diệp Đồng do uống chút rượu nên trở về phòng nghỉ trước, La Hoan không có trở về, nhìn theo Diệp Đồng lên lầu liền xoay người tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy dáng người tao nhã ngồi trêи sofa ở góc khuất, lúc này chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, bước nhanh tới chỗ người Hoan ngồi xuống, nhìn thấy người kia vẫn dáng vẻ lạnh nhạt như trước, hung hăng trừng mắt, đi thẳng vào chủ đề"Lâm Túc, chị còn chưa định ngả bài à?""Hữm?" Lâm Túc ngước nhìn La Hoan tức giận"Chị tới 6 ngày rồi, mỗi ngày đều ở sau lưng nhìn trộm, chị không sợ lâu dài bị chai chân à?""Chỉ cần nhìn như vậy, cũng rất tốt."Hoàng thượng không vội thái giám đã vội, La Hoan trắng mắt liếc nhìn Lâm Túc, bất đắc dĩ hỏi"Lẽ nào cứ nhìn em ấy như vậy, nhìn cả đời?"Lâm Túc trầm ngâm không nói, gương mặt xinh đẹp kia đã rút đi nụ cười thản nhiên, thở dài khe khẽ, giọng có chút trầm"Cái kết trong lòng hai năm, như gai nhọn đâm sau vào lòng em ấy, không dễ dàng rút ra."La Hoan cau mày nói"Vậy chị đi rút đi, chị không rút, mãi mãi đều nằm đó.""Chị biết.""Lâm Túc, chị thừa nhận đi, chị chết vì sĩ diện, sẽ khổ thân."Bạn bè nhiều năm, La Hoan đương nhiên hiểu rõ Lâm Túc tính tình cực kỳ ẩn nhẫn, người đó cho dù nỗ lực nhiều thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không nói ra miệng một câu, chỉ ở phía sau âm thầm cống hiến không cầu hồi không nói, ai mà biết?Không nghe tiếng đáp lại, La Hoan nhìn chằm chằm Lâm Túc ngồi ở đối diện, sâu bên trong đôi con ngươi kia không ai nhìn ra được nông sâu, vẫn không có bất kì biến hóa dị thường gì, ngẫm lại một chút, lại hỏi"Lâm Túc, có phải chị còn cố kỵ gì không?"Cho nên mới do dự, không dám thử đi rút gai đã cắm rễ thật sâu trong đáy lòng Diệp Đồng, cũng chính là gai nhọn trong lòng mình, hiện tại thì Lâm Túc ngay cả dũng khí đi gặp Diệp Đồng cũng không có, khỏi nói đi rút gì đó."Cố kỵ?" Nghe thấy lời La Hoan nói, Lâm Túc nhướng mày "Có thể thật sự có chút cố kỵ."Nói trúng rồi, La Hoan khá ngạc nhiên vừa vỗ tay nói"Chị là người mạnh mẽ, rốt cuộc cố kỵ gì, đừng có lề mề, lại tiếp tục khổ chị, khổ Đồng Đồng, chị mệt cậu ấy cũng mệt.""Chị..." Lâm Túc định nói lại dừng."Đến lúc này, chị cái gì mà chị, Đồng Đồng ở trêи, số phòng chị biết rõ." La Hoan nhanh chóng ngắt lời, hận không dắt tay Lâm Túc đi."Thì coi như hai người không mệt, em làm người quan sát, hai năm qua, nhìn hai người dằn vặt lẫn nhau, em thay hai người cảm thấy mệt tâm."Khi thấy gương mặt Lâm Túc khôi phục vẻ không lạnh không nhạt, lời chỉ trích đến bên môi, La Hoan nuốt vào trong bụng, bất đắc dĩ xua tay"Bỏ đi, bỏ đi. Làm bạn bè, em sợ chị rồi."La Hoan buông tay ra hiệu"Trước tiên nói ra cố kỵ trong lòng chị, em nhanh chóng giúp chị giải quyết hết, hoặc giảng giải cho chị, miễn cho chị để tâm những thứ vụn vặt, để cho Đồng Đồng nhà em lại chờ đợi thêm một cái hai năm nữa.""Cố kỵ." Lâm Túc nhỏ giọng Hoan thúc giục"Mưa gió đều qua rồi, chị còn cố kỵ gì nói mau.""Thật ra cũng không có cố kỵ gì." Lâm Túc có chút bất đắc dĩ nở nụ cười "Chị không còn trẻ nữa...""Đúng đúng đúng." đầu óc La Hoan nhanh chóng xoay chuyển, lần thứ hai cắt đứt lời Lâm Túc, trừng mắt "Em biết, cố kỵ của chị là tuổi tác đúng không?""Chị đã ba mươi lăm tuổi, cuộc đời đã đi qua một nửa, Đồng Đồng còn trẻ." Lâm Túc nhíu mày, không có trả lời cũng không có phản ứng "Nếu như đây được coi là cố kỵ, đó chính là cố kỵ."La Hoan cái hiểu cái không, thật ra ngẫm lại, cũng có thể hiểu rõ cũng như lý giải cố kỵ của Lâm ba mươi lăm tuổi, Diệp Đồng hai mươi bảy tuổi, tuổi tác hơn kém nhau 8 tuổi, lại cảm giác sâu sắc nhất lúc tách tháng trôi qua, một gần vào trung niên, một đang thanh là ích kỷ lại vô tư, cô kỵ trong lòng Lâm Túc, không muốn làm trễ nãi Diệp Đồng, nên hai năm qua, Lâm Túc cực lực khắc chế tình cảm của mình, đối với Diệp Đồng nhớ nhung nhưng không gặp, trốn tránh không nhìn Hoan tiếc nuối, nhẹ giọng phản bác"Vì sao chị còn muốn gặp cậu ấy, còn muốn tìm đến cậu ấy?"Lời này giống như Lâm Túc hỏi chính lòng mình, Lâm Túc trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ nghĩ đến gì đó, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt"Bởi vì, chị đến đem em ấy về.""Chị không phải có điều cố kỵ sao!"Lâm Túc cười vui vẻ, nói nhỏ"Cho dù có điều cố kỵ, chị cũng không khống chế được chính mình."Thân bất do với mâu thuẫn của Lâm Túc, La Hoan cảm thấy đầu muốn phình to"Vậy em còn khuyên chị cái gì, chị trực tiếp đem người mang về đi.""Thật sự dễ dàng như vậy thì tốt rồi."Nghe nói thế, La Hoan giật mình sửng sốt, giơ tay lên vuốt cằm, biểu cảm bối rối"Quả thật không dễ dàng vậy, vất vả lắm Đồng Đồng mới đứng vững ở thành phố Z, ở công ty XS phong thủy khởi sinh*, cậu ấy có thể sẽ không vì chị buông bỏ sự nghiệp của mình."*Làm việc suông sẻ thuận lợi."Không sao cả." Lâm Túc nở nụ cười nhàn nhạt "Chờ em ấy buông xuống, chung quy sẽ theo chị trở về."La Hoan liếc Lâm Túc"Chị tự tin vậy à?"Lâm Túc chỉ cười không nói."Coi như em chưa nói gì." La Hoan đỡ phụ nữ ngồi ở đối diện cô, tự tin từ trong ra ngoài, bất kể là bên ngoài quần áo hay khí chất đều hướng tới sự trang nghiêm nhã nhặn, vừa toát ra sự lãnh diễm cao quý, chưa bao giờ thiếu tự Hoan nghĩ tới gì đó, gõ bàn, nhắc nhở"Chiều nay tụi em về, hôm nay là ngày cuối, chị định làm thế nào, cứ nhìn nhìn không gặp cậu ấy?""Không vội." Lâm Túc lắc đầu."Ý của chị, trở về rồi nói?""Trở về rồi nói."La Hoan gật đầu"Em đây chúc chị thật nhiều may mắn, sớm dỗ Đồng Đồng về.""Cảm ơn." Lâm Túc cười Hoan trừng mắt"Còn nữa nha, đừng có cố kỵ xoắn xuýt gì đó, hai năm qua em coi như rõ ràng, trong lòng Đồng Đồng cũng chỉ có chị.""Ừ, chị biết." Lâm Túc khẽ cười."Chị biết cái gì." hai mắt La Hoan hướng lên, đang tính đảo xuống thì liếc về hướng dáng người đứng lặng cách đó không Hoan vô thức rụt đầu về nhưng không còn kịp, người kia thấy cô hiển nhiên rất kinh ngạc, đối với cô khẽ cười, chậm rãi đi về phía bên này, La Hoan nhanh chóng nhìn quanh, hai người đã ở nơi xa nhất đường lớn, không có chỗ trốn."Sao vậy?"Lâm Túc phát hiện La Hoan không thích hợp lắm, đang muốn theo tầm mắt của La Hoan quay đầu nhìn bị La Hoan đưa tay ngăn cản tầm nhìn, Lâm Túc quay đầu ánh mắt nghi ngờ nhìn La Hoan, đã thấy La Hoan trưng vẻ mặt có chút chán đời*.*生无可恋 sinh không thể yêu từ ngữ trêи mạng, ý tứ là chỉ cuộc sống không còn bất kì người và chuyện gì có thể lưu luyến, sinh mệnh đã không còn ý Hoan nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, mỗi câu mỗi chứ nói"Lâm Túc, chị toi rồi."

tổng tài lại gọi tôi đến nhà chị ấy